Berserk of Gluttony - Chương 116
Chương 116: Phản ứng của Đại Tội
Mimil đã đợi sẵn ở cổng vào dinh thự, như thể biết trước được rằng chúng tôi sắp đến.
Cô ấy cười khúc khích khi nhìn tôi và Roxy.
[Chuyện đó quả thật đã xảy ra rồi nhỉ. Xin hãy đi theo tôi.]
Kể từ hồi sáng, sau lúc biết được chuyện tôi hoán đổi cơ thể với Roxy, có vẻ như cô ta đã dự đoán được rằng chuyện gì đó không hay có thể sẽ xảy ra.
Có lẽ cổ đã để ý trong lúc giúp Roxy thay đồ nhưng không hề cho tôi hay, mà chỉ đứng trong cái khu vực xám xịt khuất mắt đó.
[Sao không nói tôi biết sớm hơn...]
[Roxy-san đã dặn tôi là không được nói ra... xin thứ lỗi.]
[Ra vậy...]
Mimil cũng có một phần trách nhiệm trong việc gửi Roxy đến Gallia. Nên chắc cô ấy đã lắng nghe yêu cầu của Roxy vì mặc cảm tội lỗi của mình.
Đồng thời, cổ cũng có kể tôi rằng vào buổi sáng hôm đó, diện mạo của Roxy trông rất giống với tôi lúc chuẩn bị đi vào trạng thái bạo thực.
Nghĩ thế, cô ấy chờ chúng tôi quay lại dinh thự. Trong khi cảm thấy biết ơn Mimir, tôi cùng cô ấy đem Roxy về phòng mình.
Vị thế hiện tại của tôi và Mimil hoàn toàn trái ngược với hồi xưa, và vẫn có phần nào đó trong chúng tôi chưa hợp nhau cho lắm. Cá nhân tôi nghĩ rằng chuyện này không tốt chút nào cả, vì Mimil cũng đã sống ở dinh thự này được một tháng trời rồi.
Sẽ mất một lúc lâu mới làm rõ lại được mối quan hệ của chúng tôi, nhưng ít nhất thì hiện tại hai đứa đang có một mục đích chung.
Và đó cũng là cách mà tôi mong giúp được Roxy, đó chính là thông qua Mimil.
[Chỉ mới có một ngày thôi đó, liệu cô có ổn không thế.]
[Ể, không có vấn đề gì đâu mà. Tôi làm việc này mỗi ngày cũng được nữa.]
Mimir cười một cách xảo quyệt. Còn tôi thì không khỏi nở một nụ cười nhăn nhó khi nghe thấy thế và nhớ lại những thứ mà cô đã phải trải qua.
Tôi bế Roxy lên giường và lui lại. Sau đó, Mimir đi đến chỗ tôi vừa đứng, và nhìn chằm chằm vào Roxy, người đang có một biểu hiện rất đau khổ trên gương mặt.
[Tôi làm nhé.]
[Ừ, xin hãy giúp Roxy kiểm soát kĩ năng Bạo thực.]
[Đã rõ.]
MimiL nghiêng người về phía Roxy rồi mở miệng ra, để lộ ra những cái răng nanh phát triển hơn người thường của mình. Sau đó cô cắn vào cổ của Roxy.
Sự thèm khát máu. Đây chính là cái của nợ mà Mimil phải gánh sau những gì Rafal đã làm với mình. Theo như Raine nói thì nó là một đặc tính bắt nguồn từ con Dạ Hành Shin.
Rafal đã cấy những phần của Shin vào cơ thể của Mimir và chính mình. Dẫu vậy, khác hẳn với Rafal, cô ấy thích nghi cực kì tốt với nó. Vì thế, Mimil không chỉ kháng lại được sự điều khiển của Shin, mà còn kiểm soát được 100% sức mạnh Dạ Hành của mình. Ví dụ như mỗi lần Dạ Hành hút máu của người khác thì nạn nhân sẽ trở thành những con undead dại đi tấn công con người. Nhưng cô ấy có thể kiểm soát sức mạnh của mình để ngăn việc đó xảy ra.
Mimil có thể không phải là một Dạ Hành thứ thiệt, nhưng cô cũng thuộc dạng xịn sò rồi. Tuy nhiên, hiện tại thì cô vẫn chưa thể kiềm chế được cơn thèm khát máu của mình.
Máu của người bình thường không thể thoả mãn được cô nữa. Thật ra, chỉ bằng việc nhìn lướt qua là cô đã có thể biết máu của người đối diện có thể thoả mãn được mình hay không chỉ bằng bản năng.
Nói ngắn gọn thì người đó là tôi.
Cái ngày mà Aaron đem Mimil đến để làm hầu gái ở dinh thự nhà Barbatos – cô ấy đã nhìn chằm chằm tôi lần đầu chúng tôi gặp nhau, rồi nở một nụ cười quỷ quyệt.
Mimil đã để vô thức để lộ ra biểu cảm đó vì cơn thèm máu của mình. Ánh nhìn của cô ấy tựa như là một con thú săn mồi đang nhìn con mồi của mình vậy, và nó đã làm tôi cảm thấy bất an cực kì.
Sau mấy hồi bàn với Raine thì tôi quyết định sẽ cho Mimil hút máu mình một tuần một lần. Nếu không thì cô ta sẽ bắt đầu nhắm đến Aaron hay Shara, hay thậm chí là những người đang sống ở dinh thự Heart lân cận.
Mà... Raine có nói là dù cơn thèm khát máu có mãnh liệt đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần được hút máu của tôi thì Mimil sẽ không đổi mục tiêu.
Và rồi, tôi đã phát hiện ra một chuyện vào lần đầu bị hút máu.
Đúng vậy, trạng thái Bạo thực đã bị áp chế sau khi cô ấy hút máu tôi. Greed nói rằng đó có thể là do kĩ năng đại tội của Shin và kĩ năng Bạo thực của tôi đã đối đầu và triệt tiêu lẫn nhau.
Không có bằng chứng xác thực nào cả, nhưng vì chúng ta đang nói về sức mạnh của Dạ Hành... và nó có liên kết đến kĩ năng đại tội của Shin. Mimi dù không có phiên bản hoàn chỉnh của sức mạnh đó, vẫn có thể kiềm lại được cơn đói khát của kĩ năng Bạo thực.
Mimil nuốt ừng ực máu của tôi như thể nó ngon lắm vậy....
Tôi không thể thấy được biểu cảm của cô ấy mấy lần trước bị hút máu, nhưng không ngờ là nó lại trông cuốn hút đến thế.
[Xong rồi đấy ạ.]
Có vẻ như kĩ năng Bạo thực đã bị áp chế một cách đáng kể, đồng nghĩa với việc Mimil đã hút rất nhiều máu. Cô đã phải ngừng lại trước khi lượng máu bị mất lên đến ngưỡng gây nguy hiểm tính mạng. Khi kĩ năng Bạo thực hết ảnh hưởng thì nó cũng không còn gây đau đớn nữa. Dù lần này thì chắc Roxy ngất là do mất máu quá nhiều.
[Tôi không còn cách nào khác cả. Roxy-sama sẽ ổn trong một lúc, nhưng dù đã áp chế kĩ năng Bạo thực rồi thì tôi cũng không thể hút máu thêm nữa nếu như nó phát cuồng lần hai đâu.]
[Ổn mà... Cô cũng đã giúp nhiều rồi. Cảm ơn Mimil.]
Cô nàng quay mặt khỏi tôi và ho tằng hắng một cái.
Tình trạng Roxy đã ổn định trở lại rồi thì tôi cũng chẳng phải gấp gáp làm gì. Cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, tôi thả mình ngồi trên một cái ghế cạnh cái giường.
[Này, tôi hỏi cô một câu được không?]
[Chuyện gì ạ?]
[Máu của tôi ngon đến thế cơ à?]
[Chuyện đó...]
[Chuyện đó?]
[....Là bí mật!]
Cô ấy sẽ không nói cho tôi biết nhỉ... Trong khi tôi chỉ biết nhún vai thì Mimil đã chạy bang vào phòng ngủ.
Không lâu sau, Aaron và Sahara cũng ghé thăm. Họ rất lo lắng nhưng cũng đã giãn được phần nào khi tôi nói rằng cơn khủng hoảng tạm thời đã được giải quyết.
[Fate-sama! Chúng ta có nên báo việc này cho Aisha-sama không ạ?]
[Ừm. Làm đi, Sahara.]
[Vâng!]
Hai bím tóc của cô gái nhỏ ấy lắc lư khi em ấy đi ra khỏi phòng. So với tuổi của mình thì nhỏ này thông minh thật.
Thân là mẹ của Roxy nên Aisha-sama là người thích hợp nhất cho việc chăm sóc cô ấy.
Do Mimil là hầu gái của nhà Barbatos nên nếu để cổ lo cho các nhu cầu của một kị sĩ từ gia tộc khác thì sẽ hơi không phải. Tuy tôi biết rằng những người hầu của nhà Heart không trịnh trọng mấy cái lễ nghi này cho lắm, nhưng chúng tôi đang muốn giấu kín việc này hết mức có thể.
Như là việc mọi người đều giữ khoảng cách với tôi dù trước đây tôi cũng từng là đầy tớ trong dinh thự Heart vậy – không ai dám tỏ ra thân thiết với tôi, khác với hồi xưa, chỉ vì tôi là thánh kị sĩ từ một gia tộc khác.
Đôi khi tôi quên mất rằng thánh kị sĩ là tầng lớp có quyền thế nhất đất nước này.
Nghe thấy cuộc trò chuyện ban nãy, Mimil lẩm bẩm.
[Nếu Aisha-sama đến đây thì sẽ ổn thôi. Những người hầu đó cũng khá sợ tôi và Sahara mà.]
[Sợ cô ư?]
Không biết tại sao, nhưng cổ họng tôi cứ như nghẹn lại...
Trong lúc đó, Miria đã nhanh chóng ngồi lên ghế thay tôi và nắm lấy tay của Roxy.
[Roxy-sama... xin hãy bình an. Fate-san, ngài ấy có bị sao không ạ?]
[Tạm thời thì không.]
Quả như tôi nghĩ, cả Sahara lẫn Miria đều không hay biết phương pháp điều trị mà bọn tôi đã sử dụng. Bởi vì nếu thế, tôi sẽ phải nói cho họ biết rằng Mimil cần phải uống máu người, mà chuyện đó tốt hơn hết là không nên để người ngoài biết nên tôi đã giữ im lặng.
Hơn nữa, bản thân Mimil cũng đã nhờ tôi làm thế lúc mới đến dinh thự.
Chỉ có tôi, Aaron, Raine, Eris và những bạch kị sĩ.... biết về cơn khát máu của Mimil. Sau sự kiện này thì có lẽ Roxy là người tiếp theo trong danh sách đó.
Biết một bí mật mà mình không nên biết... Bản thân tôi biết rõ chuyện đó đáng sợ đến nhường nào. Sau khi nhận ra sức mạnh thật sự của kĩ năng Bạo thực, và chuyện xảy ra với những người bị nó nuốt chửng... ngoài việc nó đi ngược lại hệ thống trạng thái và cấp độ của thế giới... tôi cũng lo sợ rất nhiều thứ. Tôi cũng chẳng dám tưởng tượng Roxy sẽ phản ứng ra sao nếu như nhận ra những chuyện đó.
Sau khi nói với Miria rằng Roxy chỉ đang ngất đi do kiệt sức và cô ấy sẽ ổn, Aaron đặt tay lên vai tôi và bắt đầu nói.
[Giờ trong lúc kẹt trong cơ thể của Roxy thì cậu sẽ làm gì đây?]
[À thì tôi chỉ biết rằng tôi phải đánh bại con quái vật đã gây ra chuyện này. Một khi nó chết thì cơ thể chúng tôi sẽ được hoán đổi lại như cũ, ít nhất là Raine nói với tôi như thế.]
[Ồ, vậy nó là loại ma thuật sẽ bị giải trừ khi ma thuật sư chết đi? Nghe giống cái cách mà Lich Lord triệu hồn quá nhể. Nhưng thay vì điều khiển thì nó hoán đổi các linh hồn với nhau.]
Lần đầu tôi gặp Aaron là trong lúc đang đến Gallia để giúp Roxy... chúng tôi đã chiến đấu với một con Lich độc nhất tên [Kẻ dẫn đường cho cái chết]. Nó có khả năng điều khiển xác và linh hồn của người chết.
Lich Lord đã dùng quá khứ đau đớn của Aaron, là người vợ và con trai quá cố của ông làm khiên thịt cho nó. Dẫu vậy, Aaron đã vượt qua được chuyện đó và chúng tôi đã cùng nhau đánh bại được con Lich.
Vào lúc đó, tôi đã thấy những linh hồn được giải thoát quay trở về thiên đường.
Như Aaron đã nói, con cố ma thú này – con Goblin shaman này chắc cũng có vài nét tương đồng với Lich Lord.
[Chơi đùa với linh hồn của người khác là một hành động không thể dung tha. Ta cũng sẽ chiến đấu cùng. Có được không hả, Fate!]
[Đương nhiên rồi. Rất hân hạnh. Dù sao tôi cũng định nhờ ông giúp.]
[Ra vậy... Cánh tay cầm kiếm của ta đang ngứa ngáy lắm rồi đấy.]
Dạo gần đây, vì quá bận việc ở cung điện nên Aaron không có thời gian để tham gia một buổi đấu tập nào ra hồn. Tôi cũng đã dự đoán trước điều này rồi, dù sao thì từ lúc vào phòng, ông ấy cũng đã thủ sẵn một thanh kiếm bên mình.
Khả năng chiến đấu của ông thật sự rất tuyệt vời. Sau khi vào Khu Vực E... ông ấy thậm chỉ còn trở thành một ông lão bá đạo hơn trước, và vẫn đang mạnh hơn từng ngày.
Khả năng chiến đấu của ông thật sự rất tuyệt vời. Sau khi vào Khu Vực E... ông ấy thậm chỉ còn trở thành một ông lão bá đạo hơn trước, và vẫn đang mạnh hơn từng ngày.
[Tôi sẽ phải chiến đấu bằng cơ thể của Roxy, nên nếu có kẻ địch nào đến từ khu vực E thì chắc phải nhờ Aaron rồi. Ừm... Vết thương của ông từ hồi đánh với Rafal có lành hẳn chưa thế?]
[Fumu, đương nhiên là lành rồi. Cứ trông cậy ở ta.]
Có lẽ tôi đã hỏi thừa rồi, nhưng tôi cảm thấy mình không cần phải cả nể gì trước mặt Aaron cả.
Miria cũng chen vào sau khi nghe thấy tên Goblin shaman.
[Đừng quên tôi nữa đấy.]
[Hồ... Miria cũng đi theo à? Fate?]
[Vâng, lần này mục tiêu đang ở đâu đó trong khu rừng hobgoblin. Nên có càng nhiều người đi theo càng tốt. Với lại ý chí của cô ấy cũng khá kiên cường nữa.]
[Ta cũng chẳng phàn nàn gì, với lại khả năng dùng kiếm của cô nàng cũng ổn nữa. Ừm, hãy cùng cố hết sức nhá.]
[Vâng! Ể... mình vừa được Thánh Kiếm Aaron-sama khen ư?]
Ước gì nhỏ cũng vâng lời đối với tôi một tí, chỉ một tí tẹo so với Aaron thôi cũng được. Nhưng mà ngoài chuyện đó ra, tôi cảm thấy cũng cần dội một gáo nước lạnh vào đầu nhỏ.
[Đừng có tự cao quá. Chiến dịch này không được phép thất bại đâu.]
[Biết mà... Fate-san phiền phức quá... Đúng là đồ đầu đất.]
Dù đã cố ăn nói cẩn thận rồi, nhưng tôi vẫn bị nhỏ ghét. Chắc lại thất bại nữa rồi. Mà còn cái biểu cảm đó nữa....
[Fate-san đi được đến chỗ nào thì tôi cũng đi được đến chỗ đó!]
[Đừng có khi dễ tôi đồ nhãi ranh. Phải không Aaron?]
[Hửm?.......... Chắc vậy.]
Nghe chẳng thuyết phục gì cả. Chắc là như Miria đã nói, tôi đã bỏ lỡ điều gì đó rồi... mà đời nào chuyện đó lại xảy ra chứ...
Tôi muốn nói chuyện với Greed, nhưng hiện tại, do đang sử dụng cơ thể của người khác nên tôi không có kĩ năng thần giao cách cảm. Sau khi đặt thanh hắc kiếm bên cạnh cái giường mà Roxy đang ngủ, tôi lẩm bẩm một thỉnh cầu, mong rằng Greed có thể nghe được bằng cách nào đó.
[Tôi giao Roxy lại cho ông đấy.]
Dù không có lời đáp nào, nhưng tôi có thể tưởng tượng Greed trả lời rằng [Đương nhiên là ngươi có thể giao vấn đề đó lại cho ta đây rồi.]
Lúc tôi chuẩn bị rời phòng, cánh cửa đột nhiên mở toang ra. Đó là Sahara và Aisha-sama.
Giờ đây, đến cả Aisha-sama lúc nào cũng điềm tĩnh lại lo lắng không tưởng. Bà ấy đang thở hổn hển, chắc là do chạy nhanh đến đây.
[Roxy sao rồi?]
[Tạm thời thì em ấy đã ổn định rồi ạ. Bây giờ thì tôi sẽ đi diệt trừ thứ đã gây ra chuyện này.]
[Ra vậy...]
Cuối cùng Aisha cũng bình tĩnh lại được khi thấy dáng vẻ đang ngủ say của Roxy. Dù sao thì kể từ lúc bà ấy mất Mason cũng chưa đầy một năm.
Vào buổi sáng, bà ấy vẫn tỏ ra vui vẻ, nhưng chắc trong lòng vẫn lo lắng khôn nguôi. Cơ thể của con gái bà đã bị hoán đổi với một người khác, và người con gái ấy hiện tại đang nằm bất tỉnh tại đây. Làm gì có người cha người mẹ nào sẽ không lo lắng chứ?
Nhưng tôi đã quên mất việc Aisha-sama là một người phụ nữ rất thích đùa giỡn. Thật vậy, cái cách mà bà ấy lúc nào cũng giỡn mặc những khó khăn mà mình gặp phải... Giống đứa con gái của mình cực kì.
Trong khi bước ra, tôi vẫn có thể nghe thấy phần nào đó tiếng nói chuyện từ bên trong căn phòng.
(Con bé đang đổ mồ hôi nhiều quá. Phải lau người rồi thay đồ cho nó mới được! Sahara, Mimil, hai người giúp ta được không?)
(Có nghĩa là tôi sẽ phải thấy cơ thể khoả thân của... ực...)
(Nhưng, dẫu sao đó vẫn là cơ thể của Fate-sama ạ. Tôi không thấy thoải mái với việc đó lắm.)
(T-t-t-tôi cũng đồng quan điểm với Mimil-san ạ!)
(Hai người đang nói gì thế! Dù đây là cơ thể khác, nhưng bên trong vẫn là Roxy mà. Thân là một người mẹ tốt thì ta không thấy có vấn đề gì cả!)
((Đúng thật!))
Ể?! Sao hai gái dễ bị thuyết phục vậy!
(Được rồi, hãy cởi hết ra thôi!)
(Vâng!)
Cái- Chuyện gì sẽ xảy ra với cơ thể ngọc ngà của tôi? Tại sao cả Mimir lẫn Sahara đều nói như thể thích thú thế?!
Dừng lại ngay đó! Gọi Aisha-sama đúng là một sai lầm mà. Một sai lầm cực kì lớn.
Hãy mau trở lại căn phòng đó thôi.
Vào lúc tôi chuẩn bị với tay đến cái tay nắm cửa.
[Cậu đang làm gì thế! Nhanh lên, Fate.]
[Ừm. Chúng ta phải mau đánh bại con Goblin shaman nhanh nhất có thể!]
Aaron nắm tay phải tôi, trong khi Miria nắm tay còn lại, và hai người cùng lôi tôi qua hành lang đến tận lối vào ở tầng trệt.
[Đợi đã, tôi cảm thấy có chuyện gì đó nguy hiểm sắp xảy ra trong phòng mình!]
[Cậu đang nói gì thế? Aisha-sama sẽ lo mọi chuyện mà. Nhiêu đó vẫn không đủ sao?]
[Được Aisha-sama chăm sóc tận tình luôn. Ghen tị thật đấy.]
[Không không.]
Từ bên ngoài, tôi liếc nhìn căn phòng của tôi một lần cuối cùng. Từ đây tôi vẫn có thể nghe được giọng của họ.
Nghĩ kiểu gì đi nữa thì cơ thể của tôi đang gặp nguy hiểm ở trong đó. Vì bây giờ không còn đường lui nữa, nên tôi chỉ có nước giải quyết con pháp sư goblin đó nhanh nhất có thể và mau quay về thôi.
Tôi đặt tay lên thanh thánh kiếm trên lưng mình, và bắt đầu chạy về hướng của khu rừng Hobgoblin. Được, tôi bắt đầu quen với cơ thể của Roxy rồi.
Trước tiên, phải điều tra nơi mà chúng tôi đã tìm được cánh tay của Goblin shaman đã.
Trans: DWR-team.
Chương trước | Danh sách chương | Chương sau
Mất "xử nữ" rồi :v
ReplyDeleteTàn đời trai
ReplyDelete