Berserk of Gluttony - Chương 115
Chương 115: Quá khứ của Miria
Giờ cần phải ngăn chặn ảnh hưởng từ kỹ năng Bạo thực nhanh giây nào hay giây đó nên tôi bế Roxy lên và nhảy ra khỏi cửa sổ phòng nghiên cứu.
Độ cao không thể đùa được nhưng với cơ thể Thánh kị sĩ của em ấy thì không thành vấn đề. Với lại tôi đã dần quen với cơ thể này rồi.
Vẻ ngoài trông thanh mảnh nhưng do luyện tập hằng ngày nên cơ thể này có chỉ số cao và mạnh mẽ cộng linh hoạt ngoài sức tưởng tượng.
Từ khung cửa sổ tôi đã nhảy ra, Miria ló mặt và đã làm một điều không tưởng.
“Tôi cũng đi nữa! Hey!”
“Con kia!! Sao liều mạng thế hả!!”
Nhỏ đuổi theo sau lưng chúng tôi. Thiệt là nhỏ đó không nghĩ gì trước khi làm à.
Dù rằng đấy là chuyện thường ngày thôi, có lẽ là do lo lắng cho Roxy.
Tôi đỡ lấy Miria.
“Tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy. Bám vào lưng đi!”
“Vâng!”
Do hai tay đang bận bế Roxy nên tôi sẽ cõng Miria.
“Fufufu… cơ thể của ngài Roxy… mềm mại quá.”
“Con quỷ này, để ý tình tình hiện giờ đi!”
Miria đang áp má lên lưng. Trong khi chịu đựng điều đó, tôi hướng mắt đến những tòa kiến trúc xung quanh.
Nếu chỉ có tôi và Roxy thì tôi có thể trực tiếp đáp xuống mặt đất mà không cần lo chấn động. Thế nhưng Miria không có chỉ số tầm Thánh kị sĩ.
Nếu đáp thẳng xuống thì sẽ bị thương nặng mất.
“Tốn công quá à.”
“Tôi lo cho ngài Roxy mà. Tôi không muốn tách xa khỏi ngài đâu!”
“Thế thì liệu mà bám chắc vào.”
“Vâng.”
“Vâng.”
Tôi đạp mạnh vào bức tường của tháp nghiên cứu để hãm tốc độ rơi tự do. Nhờ vậy, tôi lao đến tòa kiến trúc bên cạnh và đạp cũng đạp vào bức tường y như mới này.
Lặp đi lặp lại như thế để điều khiển tốc độ rơi.
Lao thẳng xuống mặt đất thì nhanh hơn nhưng thế này cũng không khác thì nhiều. Thực lòng mà nói, có Miria bám theo tôi mới hiểu được tầm quan trọng của Thang máy đặt trong tháp nghiên cứu.
“Sắp đến mặt đất rồi đấy, bám chặt vào.”
“Biết rồi.”
“Ủa, sao ngoan bất thường vậy.”
“Vì giờ này thì không thể cứng đầu được.”
Miria nói thế và tỏ ra giận dữ. Còn tôi thì ngạc nhiên vì nhỏ này nhận ra thường ngày nó cứng đầu.
Khi chạm đến mặt đất, tôi nhảy thẳng vượt qua bức tường chia cắt Khu quân sự và Khu Thánh kị sĩ. Thật ra là phải đi qua cổng nhưng giờ làm gì phải lúc lằng nhằng như thế.
“Ngài Roxy thật sự ổn phải không…”
“Ừ, chúng tôi sẽ sớm đổi lại thôi. Trước tiên phải trở lại dinh thự của tôi đã. Sau đó là đi tiêu diệt Goblin Shaman.”
“Tôi cũng đi! Tôi muốn đánh bại Goblin Shaman. Ngài Roxy đối vơi tôi cũng là một người rất quan trọng…”
“Lần này tôi không thể dẫn Miria theo được.”
Tôi sẽ nhờ sự trợ giúp từ Aaron và sẽ chiến đấu với Goblin Shaman bằng hai người. Ông ấy là người có chỉ số ở Khu vực E và thực lực đứng nhất nhì Vương đô này.
Nếu được thì tôi cũng muốn nhờ thêm các Bạch kỵ sĩ thường hầu cận bên Eris. nhưng họ chỉ trung thành với Eris thôi nên nghĩ kiểu gì cũng không hợp rợ được. Ngoài ra nếu không có Eris thay Vua quản lý Vương đô thì khá phiền nên khó lòng nhờ vả được.
Và rồi Miria thì không đủ sức. Nếu phải chiến đấu với Ma thú cổ đại thì ít nhất phải tầm Thánh kị sĩ.
Khi bị bảo hãy chờ ở dinh thự với Roxy thì Miria đã nắm mạnh vai tôi và nói.
“Tại vì tôi muốn trở thành sức mạnh của ngài Roxy… chỉ có ngài Roxy… đã cứu vớt con người này…”
Đã cứu vớt à… lời nói đó đâm sâu vào ngực tôi.
Khi làm việc dưới trướng bọn Rafal, người đã cứu tôi khỏi cảnh bạo lực chết người chính là Roxy. Và tôi đã đến Gallia chiến đấu để cứu em ấy nhưng kết cục lại cuống cuồng do kỹ năng Bạo thực mất kiểm soát và tôi lại được em ấy cứu.
Trời ạ… đấy là một chuyện cực kỳ tệ hại. Gáy lớn rằng sẽ cứu em ấy nhưng lại thành như thế.
Gác lại chuyện đó đi, xem ra Miria cũng đã nhận một ơn nghĩa khác với tôi.
Trên lưng tôi, Miria bắt đầu kể chuyện.
“Tôi đã từng kể mình cũng từng là trẻ ở trại mồ côi cho ngài Fate rồi nhỉ.”
“À…”
“Thì là, tôi là một đứa trẻ mồ côi nhưng lại có kỹ năng Ma kiếm kỹ, trước khi có thể hiểu được lý lẽ sự đời đã có nhiều chuyện xảy ra…”
Trước khi hiểu được sự đời, hình như nhỏ đã ở trại mồ côi. Không chắc lắm nhưng bố me không thể nào lại vứt bỏ đứa trẻ mang kỹ năng Ma kiếm kỹ được. Nhưng để thuê người giám định kiểm tra một đứa trẻ thì tốn tiền.
Thế nên hẳn nhà nhỏ nghèo túng đến mức không có nổi tiền để làm điều đó.
Cứ thế, không ai biết đến kỹ năng nhỏ có và rồi chuyện xảy ra. Vào một ngày, một thương nhân (được cho là) làm ăn lương thiện đã ghé qua trại mồ côi và giám định cho tất cả trẻ con.
Hắn đã tìm được một thứ không thể tin nổi đến mức màu mắt hắn biến sắc. Và rồi hắn đã đến trước mặt một vị sơ để định hướng tương lai. Nếu tìm được đứa trẻ thích hợp thì sẽ đầu quyên góp một số tiền lớn cho trại trẻ và chăm lo tương lai đứa trẻ đó. Vị sơ tốt bụng đó đã tin lời hắn. Mà… cũng đúng thôi. Nếu không phải người tốt… nếu không tin vào con người thì không thể nào chăm lo nuôi dạy được tụi trẻ mồ côi được. Thực tế vụ Rafal thuê những kẻ vô năng có thể tiến hành cũng là do các sơ đã dễ dàng tin lời hắn. Ho là người sẽ tin những lời cầu mong và vươn tay giúp đỡ…
Những chuyện như thế thường xuyên xảy ra ở Khu ổ chuột. Thế nên dù rằng rất nhiều mạng sống của những người vô năng đã bị cướp đi nhưng không ai nói sơ là người xấu.
Miria cũng thế, dù bị bán đi nhưng không mang hận các sơ.
Thế nhưng nơi nhỏ được gã thương nhân đó đưa đến lại là khu vực của Thành kỵ sĩ. Ở đó, nhỏ đã bị bắt đeo vòng cổ. Hình như đó là một ma cụ có thể gây ra cơn đau không thể chịu nổi từ cổ lan ra toàn thân.
Thời gian bị đối xử như nô lệ đó trải dài suốt năm năm. Nhỏ liên tục bị ép đi giết ma thú trong khu vực nhưng chỉ được cho ăn để cầm hơi và không được nghỉ ngơi.
“Nhờ vậy tôi đã thu được rất nhiều Điểm kinh nghiệm nên Cấp độ cũng khá cao đấy.”
Tôi đã lắng nghe câu chuyện từ đầu đến cuối nhưng, cho một đứa trẻ đi chiến đấu với Ma thú sao… tôi lúc tầm tuổi đó có đứng trước mặt ma thú nổi không, khắc nghiệt đấy. Ban đầu tôi có Greed nên có thể cầm cự được. Dù có kỹ năng mạnh mẽ nhưng phần lớn là do ý chí của con tim nữa. Và con tim đó đã được nuôi dạy qua biết bao trận chiến.
“Chiến đấu, rồi lại chiến đấu… khi trong vòng lặp liên miên ấy đến mức bản thân không thấy được đâu là trận chiến cuối cùng. Cấp độ cứ tăng lên đến khi tôi cảm thấy chỉ số cũng tạm được. Và rồi tôi lao vào một trận cá cược.”
“Lẽ nào…”
“Này, nhìn vào đây đi.”
“Này, nhìn vào đây đi.”
Khi trên đường đến dinh thự nhà Barbatos, tôi nhìn vào cổ của Miria thì thấy vết tích của một vết thương sâu còn sót lại. Không, vết tích này giống vết bỏng hơn.
“Giữa khe hở của cổ và vòng cổ ấy. Tôi đã cắm đầu của Hỏa ma kiếm vào và vừa cạy vừa đốt. Bỏng đến mức muốn chết đi luôn nhưng may thay là vòng cổ đã gãy trước khi tôi chết. Và tôi liều mạng chạy vào Vương đô.”
Không còn nơi nào để đi, Miria đã lang thang trong Vương đô náo nhiệt tìm nơi nương tựa. Có vẻ như nhỏ nghĩ rằng ở Vương đô chắc chắn có điều gì đó có thể làm được.
Cách suy nghĩ đó… chẳng phải… y chang tôi sao!? Không không không… không thể nào cũng mức độ với Miria được!! Nhỉ…?
“Sao thế? Ngài có nghe tôi kể không vậy? Tôi đã thành tâm kể chuyện thế này mà!”
“Có nghe, tôi cũng thành tâm lắng nghe hết rồi đấy.”
“Thật không thế.”
“Vô lễ quá đấy, tôi là chủ nhân của nhà Barbatos, không bao giờ làm dăm ba chuyện đó.”
“Ngài chẳng bao giờ lấy tên gia tộc ra mà lại… lạ thật đấy.”
Sao lực nắm vai lại mạnh lên thế. Thế nhưng nhanh chóng yếu lại.
“Mà… cũng được. Không chỗ nương thân… tôi đã lang thang trong khu ổ chuột của Vương đô nhưng do quá đói nên đã đổ gục. Khi đấy…”
“Roxy đã cứu cô nhỉ.”
“A, sao lại nói ra thế. Đó là phần chính cơ mà! Thiệt là… thế là không tốt đâu đấy.”
“Xin lỗi xin lỗi.”
Nhỏ đã nổi giận trong một thời gian ngắn. Thế nhưng nhanh chóng điềm tĩnh lại và kể tiếp.
Được Roxy cưu mang và dẫn về dinh thự. Nhỏ đã được chăm sóc khỏe lại rồi đã bị thu hút bởi Roxy và không tách rời khỏi em ấy, thế là hai người thân với nhau.
“Tôi đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ tin ai nữa nhưng rồi đã trở thành tin ngài Roxy thôi cũng được. Mà… tôi nghĩ ngài Fate sẽ hiểu chuyện này thôi. Bây giờ tôi đã mở rộng thêm Mugan với Raine rồi. Tôi thật sự cảm kích ngài Roxy.”
“Vậy à…”
“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, rằng muốn trở nên có ích cho ngài Roxy và đã gia nhập vào quân đội Vương đô. Nghĩ đi, kỹ năng Ma kiếm kỹ rất hiếm có mà. Thế nhưng lúc đó tôi lại phải nhờ ngài Roxy giúp đỡ. Tôi tệ thật đấy… Lần này cũng vậy, tôi chẳng làm được trò trống gì.”
Mới nãy vẫn sôi nổi nhưng giờ Miria đã trở nên trầm lắng. Có lẽ nhoe luôn cố gắng tỏ ta mạnh mẽ.
Tôi nhìn về phía dinh thự nhà Barbatos và nói.
“Không vô ích đâu. Giờ tôi đã rõ, cùng cứu Roxy nào. Cho tôi mượn sức mạnh chứ, Miria.”
“Vâng, cám ơn ngài.”
Miria tươi tắn trả lời và trèo khỏi lưng tôi. Cuối cùng đã đến trước cổng dinh thự.
Vừa mở cổng giúp tôi, nhỏ vừa nói.
“Tôi đã nói về bản thân rồi nên lần sau đến lượt ngài Fate nhé. Không được quyền từ chối đấu đấy!”
"Ừ, sau khi đánh bị Goblin Shaman xong tôi sẽ kể. Nhưng chuyện dài lắm đấy, liệu đừng có ngủ gật giữa chừng.”
“Cái đó còn phụ thuộc vào nội dung nữa. Nếu không thú vị thì tôi sẽ ngủ.”
“Đời tôi không phải thứ để bình luận thú vị hay không.”
Miria cười khúc khích và tiến vào trong dinh thự gọi Aaron.
Lúc nào tôi cũng thấy xa cách với nhỏ nhưng giờ thì đã cảm thấy gắn kết hơn hồi. Tôi bế theo Roxy tiến bước vào trong dinh thự.
Trans: Jin
Leave a Comment