Berserk of Gluttony - Chương 114
Chương 114: Ma thú cổ đại
Raine đang nhồm nhoàm mấy cái bánh sandwich trên tay. Tôi và Roxy thì đang đợi cái người chưa ăn gì từ hôm qua chén xong.
Trong khi đó Miria thừa cơ cố thò tay vào bên trong cái túi.
[Này, không có phần cho cô đâu!]
Ngay tức khắc, tôi nắm lấy tay ngăn nhỏ lại.
[Không được sao? Em đã chờ đợi mãi ở đó mà không ăn gì! Roxy-sama.....Em cũng có thể ăn, phải không?]
Miria nài nỉ Roxy bằng cái giọng ngọt xớt. Nó là cảnh tượng thường thấy nhưng….. khi mà hình bóng đó là cơ thể tôi lúc này, điều đó không hợp đến quá mức tưởng tượng.
Người ngoài nhìn vào, se cho rằng Miria rất thân với Fate. Nhưng điều đó chỉ bởi vì Roxy hiện đang sử dụng cơ thể của tôi, và không nhiều người biết về sự thật này. Họ sẽ ngạc nhiên nếu biết được.
Một cảnh tượng không tưởngi.
Raine nhìn chằm chằm chúng tôi như thể nhìn vào một mẫu vật quý hiếm.
Rốt cuộc, Roxy cũng mềm lòng với Miria, nói với một tiếng thở dài.
[Không còn cách nào khác....Raine-san, liệu cô có thể chia sẻ bánh sandwich với Miria không?]
[Tốt thôi, nhưng đổi lại, tí nữa tôi muốn kiểm tra thật kỹ lưỡng]
Mặc dù nó là thứ Roxy đã chuẩn bị, nhưng kiểu nói đó vẫn như thường lệ. Khi đã cho thì không còn là của mình nữa... có lẽ không bị cuốn vào những tâm tư cá nhân là một điểm hợp với những nhà nghiên cứu. Một khi đã muốn tìm hiểu là cô ấy không ngại ngùng lủi thủi đi đến, mỗi lần như vậy đều khiến tôi cực kì bối rối.
Nhưng dù sao đi nữa, vì Raine đã chấp thuận nó, Miria cũng có được phần bánh sandwich của mình.
[Là bánh sandwich Roxy-sama tự làm!]
Nhỏ vừa cắn ngập răng vào miếng bánh, nước mắt vừa tuôn như thác vì xúc động.
[Là số dzách! Giờ có chết cũng không nuối tiếc..]
[Đừng nói bất cứ điều gì đáng ngại như thế]
[Cảm giác này, người hay ăn đồ Roxy-sama tự nấu làm sao hiểu được. Hãy hoán thân với tôi, để tôi cảm thấy hạnh phúc này thường xuyên hơn!]
Nhỏ hăng hái hết sức ăn bánh sandwich vừa phun ra sự khó chịu của mình. Lúc đầu, còn bối rối với việc chuyển đổi cơ thể của tôi và Roxy, nhưng có vẻ như đã quen với nó rồi.
Nhưng vì tôi vẫn còn trong cơ thể Roxy, đôi khi vô thức cơ thể sát gần nhau, lúc bừng tỉnh thì lại đỏ mặt..
[Điều này thực sự rắc rối. Nếu tôi ôm một người có ngoại hình Roxy-sama, thì đó sẽ giống như ôm Fate-san. Nhưng nếu tôi ôm Roxy-sama thực sự, từ bên ngoài, nó sẽ trông giống như tôi đang ôm Fate-san. Vậy thì tôi nên ôm ai?]
Miria trông như thể cô ấy đi qua ngã ba đường đời.
[Biết được chắc!]
[Miria, không được ôm trong thời gian này.]
Thấy chúng tôi như vậy, Raine vừa nói vừa ăn miếng bánh sandwich cuối cùng.
[Mấy người náo nhiệt thật đấy. Lâu lắm rồi tôi mới có bữa ăn ồn ào đến thế. Giờ thì, vàp chủ đề chính thôi.]
Sau khi lau miệng bằng khăn tay mà cô ấy rút ra từ trong túi, Raine hướng dẫn chúng tôi sang phòng khác. Chính là căn phòng đựt máy móc kiểm tra bên cạnh.
Tôi và Greed vẫm kiểm tra thường xuyên ở đó. Ủa? Nhắc mới nhớ, Greed đang làm gì vào lúc này?
Tôi đặt tay lên thanh kiếm dắt bên hông, nhưng không có phản ứng.
À….tất nhiên là thế rồi. Vì tôi đang trong cơ thể Roxy, nên đây là thanh thánh kiếm của em ấy. Vậy thì, Roxy là người mang theo Greed vào lúc này.
Chúng tôi đã hoán thân, nên tôi đã quên mất ông bạn già phiền phức đó. Vì muốn nghe chút ý kiến từ ông ấy, tôi đến gần Roxy đi ở phía trước và hỏi.
[Anh muốn nói chuyện với Greed, có thể đưa anh hắc kiếm không?]
[Đúng vậy nhỉ, chúng ta cũng cần có ý kiến của Greed-san trong việc này. Em đã luôn mang mà quên mất tiêu. Vâng, nó đây.]
[Cảm ơn em]
Giờ thì, kích hoạt kỹ năng Đọc tâm trí….Ơ này?
[Không thể nói chuyện với Greed!]
[Ể…]
Thấy tôi và Roxy nhìn nhau đầy bối rối, Raine cười và giải thích.
[Tất nhiên là trường hợp đó. Bởi hai người đã hoán thân cho nhau. Kỹ năng bị ràng buộc với cơ thể, không phải linh hồn. Vì vậy, Roxy có thể sử dụng đọc tâm trí. Nhưng có lẽ, việc chuyển đổi mới xảy ra gần đây, nên linh hồn và kỹ năng vẫn chưa phù hợp với nhau.]
[Để em thử xem. Fate, đưa em Greed-san.]
[Anh biết rồi.]
Đưa lại Greed cho Roxy, tôi chờ xem liệu em ấy có thể liên lạc với ông ta bằn kỹ năng Đọc tâm trí không.
Ban đầu không có phản ứng gì, Roxy nghiêng đầu khó hiểu. Nhưng vài lần thử, em ấy trợn tròn mắt, rồi hào hứng nói.
[Em có thể nghe giọng nói của Greed-san! Nó trầm và thấp hơn em tưởng]
[Ông ta có thái độ không tốt cho lắm, hãy cẩn thận]
Tôi nói về những điểm cần chú ý ở Greed, nhưng bị cười thẳng mặt. Theo như em ấy lúc thử nói chuyện, ông ta là một quý ông hào hoa phong nhã bên trong một thanh hảo kiếm.
Chắc chắn không thể như thế được. Ông ta là một cục sắt tham lam và kiêu ngạo.
[Thật không thể tin được…..]
[Đừng nói vậy chứ. Greed-san chẳng phải là đối tác của Fate sao]
[....Anh vẫn chưa mắc bẫy đâu, nhưng không sao. Ông ta đã nói gì?]
[À về cái đó thì]
Roxy quay sang thanh kiếm đen một lần nữa, rồi thì thầm điều gì đó. Sau đó, mặt cô ấy đỏ bừng lên.
Không hiểu…..Hai người đang nói về cái gì vậy? Tôi vô phương lo lắng.
[Roxy, sao thế?]
[Cái đó…..]
Ông ta nói không rõ ràng lắm, nội dung là khuyên Roxy nên cảnh giác không cho tôi là gì bậy bạ với cơ thể em ấy.
Chết tiệt. Ông nói cái vẹo gì thế, Greed!
Tôi chắc chắn…..không làm…..mấy chuyện như thế.
[Buồn thật. Mặc dù “ăn nằm với nhau” một thời gian dài, Greed vẫn phun ra mấy lời tệ hại.]
[Vừa nãy, anh sửng sốt mắt liên láo suốt đó.]
[Đúng như Roxy-sama nói. Sau cùng thì Fate-san là con trai. Tối nay, em cần để mắt đến để thân thể Roxy-sama không bị tổn hại gì!]
Đến đây thì,sự tín nhiệm dành cho tôi đang bị de dọa nghiêm trọng. Sao lại thế chứ, tôi muốn mấy người nhớ dòng sự kiên từ sáng nay quá trời.
Tôi đã nghĩ gì bậy bạ sao? Không! Tôi đã bối rối nên phải làm gì với tình huống hoán thân này..
Bây giờ bình tĩnh trở lại, tôi mới có một chút ý nghĩ…….nhưng xin hãy tha thứ cho tôi vì tôi vẫn là một thanh niên khỏe mạnh bình thường.
Sau đó, Roxy nhìn thẳng vào tôi và nói.
[Em tin vào Fate mà, không sao đâui!]
[Eeeeeeee, nó thực sự ổn chứ! Cái đó?!]
[Nó sẽ ổn thôi !!]
Miria quyết tâm thuyết phục Roxy suy nghĩ lại Nhưng em ấy đã không thay đổi ý định.
Bất kể những gì người khác nói, cuối cùng em ấy đã tin tưởng tôi. Hơn thế, vẫn còn một vấn đề sinh tử lúc này.
Thậm chí làm gì có thời gian để có bất kỳ suy nghĩ kỳ lạ nào về cơ thể Roxy.
[Cảm ơn em, Roxy.]
[Không không, Fate đã làm nhiều việc cho em khi ở Gallia. Chừng này là không có gì cả.]
Ngay khi đang gật đầu, tôi nghe thấy tiếng ho phát ra từ bên cạnh. Nếu ngoảnh lại, có thể thấy miệng Raine đang cong hình chữ he (へ).
[Chuyện chim chuột mấy người để sau đi? Có hiểu không thế? Vấn đề này đã trở nên nghiêm trọng lắm rồi!]
[ [ Xin lỗi ] ]
Khi nói chuyện với Roxy, dù ở hoàn cảnh nào cũng thật thú vị. Ngay cả khi chúng tôi biết tình hình tồi tệ đến mức nào. Đây là một điều phiền não với cả tôi và Roxy dạo gần đây.
Miria sau đó khiển trách cả hai chúng tôi.
[Đúng rồi! Những gì Raine-san sắp nói là rất quan trọng. Hai người hãy lắng nghe cẩn thận!]
[[Đây là lời của Miria sao !? ]]
Nếu đúng như nguyên bản, nhỏ khiến chúng tôi quay vòng vòng. Thế mà còn không biết lỗi của mình, còn nói tỏ vẻ chỉ dạy, ngay cả Roxy thường ngọt ngào cũng phải nổi xung.
Lần đầu tiên tôi mới thấy Roxy la mắng như vậy. Ngầu lòi.
Mọi khi, có Mugan là người giữ nhỏ trong tầm kiểm soát. Nhưng chú ấy hiện đang hộ tống Eris trong việc điều tra căn cứ của Rafal tại thành phố vùng núi.
Không có Mugan ở dấy thật sự vất vả mà …..Tôi cảm thấy thấm thía điều đó.
Raine dường như hiểu điều này, do đó, cô nắm lấy gáy Miria và tống ra khỏi phòng thí nghiệm.
[Ể, cái gì vậy? Tại sao lại ra ngoài? Đợi chút đã. Raine-sa……….n]
Raine đóng cửa và nhanh chóng khóa nó lại. Khi biết cô ấy bị nhốt bên ngoài phòng thí nghiệm, Miria chỉ có thể nhìn từ phía sau cửa sổ kính dày gắn vào cánh cửa trong và khóc.
Raine bỏ qua nó sau đó quay lại với chúng tôi.
[Chướng ngại vật đã biến mất. Bây giờ có thể nói chuyện dễ dàng . Khi Miria ở đây, chủ đề sẽ luôn bị trật bánh, và khó để trở lại.]
[À...à...à….tôi có thể hiểu điều đó]
[Tôi cũng vậy…]
Lần này, không ai lên tiếng nói đỡ cho Miria. Mọi người đã nhất trí rằng nhỏ cần phải rời đi.
Liếc sang một bên, tôi thấy Miria đang nhìn chúng tôi với đôi mắt cầu xin như chú mèo con bị bỏ rơi. Tôi không cần phải bận tâm vì giờ mọi thứ đã trở nên yên bình nhờ điều này.
Raine đi ngang qua cánh cửa trong khi bỏ qua Miria. Đến bên trong cái máy.
Một lát sau, cô ấy quay lại với một chiếc xe đẩy mang theo một bình chứa chất lỏng màu xanh lá cây. Cánh tay màu xám nằm trong cái bình thủy tinh đó.
[Đây là, thứ hôm trước.]
[Đúng rồi. Bởi vì nó là một mẫu quan trọng, nó phải được bảo quản để không bị thối rữa. Cho phép tôi?]
Raine nở một nụ cười nhẹ nhàng như làm tan chảy khi cô ấy xin phép chúng tôi. Rồi áp má vào bình thủy tinh chứa cánh tay ma thú.
Trong khi đó Roxy giật giật gương mặt với đôi mắt cá chết. Và tôi cũng y như vậy.
[Nhân tiện, cô đã tìm ra cánh tay đó là loại ma thú nào chưa?]
[Tất nhiên rồi! Hai người sẽ ngạc nhiên ]
Sau đó cô ấy lại bắt đầu nhìn vào cánh tay. Đợi rồi lại đợi, tôi và Roxy lên tiếng để cô ấy tiếp tục cuộc nói chuyện.
[[Nhanh lên đi, nói cho chúng tôi biết! ]]
[Được rồi được rồi, không cần phải nói lớn như vậy.]
Raine đặt cái gọi là mẫu quý giá trở lại bàn, và bắt đầu giải thích.
[Đây là kết quả của phân tích, cánh tay này thuộc về một con ma thú cổ đại đã tuyệt chủng hơn bốn ngàn năm trước. Đối chiếu với ma thú còn tồn tại, tôi không tìm thấy loài nào phù hợp. Và rồi tôi so sánh nó với một hóa thạch được khai quật từ Gallia. Thế là, Bingo !!.]
[Một con ma thú cổ đại đã tuyệt chủng….]
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một địa điểm ở Gallia gọi là Lục khê cốc (Note: thung lũng xanh) - tại cái nơi được coi là ốc đảo duy nhất còn sót lại nơi vùng đất hoang phế, tôi đã thấy những hóa thạch của ma thú cổ đại.
Chúng vẫn đang lặng lẽ trong giấc ngủ vĩnh hằng dưới đáy thung lũng. Greed nói rằng lũ ma thú này có sự hung ác không gì sánh bằng.
[Tại sao một con ma thú cổ đại như vậy xuất hiện trên rừng Hobgoblin?]
[Tôi cũng không biết. Nhưng con ma thú này được gọi là Goblin shaman. Điều này có được là từ dữ liệu ma thu cổ đại thu được từ tàn tích ở Gallia. Ai có thế ngờ rằng, nó sẽ hữu ích trong dịp này chứ.]
Trong khi nói như vậy, cô ấy quay lại bắt đầu khởi động thiết bị. Ngay lập tức, màn hình trước mắt hiển thị một hình ảnh một con ma thú màu xám.
Đầu nó đội một vật được trang trí bằng lông của Rock bird. Và trên tay cầm một thanh tích trượng (Note: giống thanh mà đường tăng cầm).
Kích thước của nó lớn hơn Goblin thường, nhưng nhỏ hơn Hobgoblin.
Thứ khiến tôi quan tâm nhất, là mắt. Thay vì hai như Goblin thường, Goblin shaman có bốn mắt.
[Một con goblin gây cảm giác khó chịu.]
[Ừm...thật dị hợm.]
Tôi và Roxy có cùng quan điểm về nó.
Nó là một con goblin ghê tởm khi nhìn vào. Hơn nữa, còn nắm giữ một phép thuật làm hoán thân.
Raine đã nói rằng, vì nó là một ma thú cổ đại, nên không có gì lạ khi nó có thể sử dụng bí tuật thất truyền mà hiệ tại không biết đến.
[Thật thú vị. Nếu có thể, không chỉ bàn tay. Tôi muốn một mẫu vật bản thể của Goblin shaman.]
[Hơn cả, cách giải trừ hoán thân là gì?]
[Đơn giản như đan rổ. Tôi đã xem trận pháp vẽ trên mặt đất, cách vẽ của thuật thức này có phần tương tự với bây giờ. Mà, cái gọi là hoán thân này cũng không phải thứ gì quá lập dị.]
Raine mỉm cười nham hiểm va nói thật đơn giản.
[Giết nó là xong thôi.]
[Chỉ thế thôi sao?]
[Ừm, nó là một loại lời nguyền. Thuật giả (Note: người niệm phép) phải cung cấp nguồn ma lực ổn định để duy trì. Chắc chắn nó đang trốn ở chỗ nào đó nguyền rủa hai người .]
Tôi hình dung ra trong khu rừng hobgoblin ảm đạm, một hình bóng, bị mất một cánh tay, đang niệm nguyền chú.
Nghĩ đến đó thôi đã thấy ớn rồi.
Giờ đã biết giải pháp, tôi chỉ muốn ngay lập tức hành động. Về tại sao một con ma thú cổ đại như vậy có thể xuất hiện trở lại, do việc hoán thân đã có thể giải quyết, nên cứ từ từ suy nghĩ vậy.
[Roxy, chúng ta sẽ đi đến rừng hobgoblin ..!?]
Tôi gọi em ấy, nhưng trạng thái của em ấy hơi lạ. Những giọt mồ hôi toát ra đầy bất thường trên trán.
[Fat…..]
Gọi tên tôi là điều tốt nhất em ấy có thể làm rồi ngã xuống sàn.Tôi luống cuống đỡ lấy, nhưng em ấy đã mất ý thức.
Ngay lập tức Raine đầy nghiêm túc, xem xét tình trạng của Roxy. Và rồi đặt em ấy trên thiết bị mà thường ngày tôi vẫn kiểm tra.
Đã đủ mười phút chưa nhỉ? Giờ tôi chỉ có thể vội và làm là hồi tưởng những gì đã làm…... Thường thì, tôi sẽ dựa vào lời khuyên của Greed, nhưng giờ tôi dang trong cơ thể Roxy nên không thể liên lạc được .
Và kết quả kiểm tra khiến tôi phải sững sờ.(Note: bác sĩ bảo cưới chăng :v)
[Cậu chắc hẳn biết rất rõ điều gì xảy ra…..với linh hồn của của cô ấy]
[Lẽ nào là…..?]
[Trạng thái Cuồng thực của kỹ năng Bạo thực đã xảy ra. Và dường như tâm hồn cô ấy không thể đương đầu với một áp lực quá mạnh, nên đã bất tỉnh.]
Raine nói rằng, bởi vì tôi được sinh ra với kỹ năng Bạo thực, nên có chút sức đề kháng với nó trong người.
Hơn nữa, tôi còn có Luna bảo vệ tâm hồn mình. Cô ấy giúp tôi giảm bớt cơn đói phát ra từ kỹ năng Bạo thực. Tất cả những thứ đó, đã cho phép tôi giữ tỉnh táo.
Nhưng với Roxy thì không.
Tóm lại, khi nghĩ về trạng thái của kỹ năng Bạo thực…….thì sau khi giết Thiên long, trạng thái Cuồng thực thậm chí còn dữ dội hơn trước.
Nghĩ vậy, tôi dựng cả tóc gáy.
Raine đến giờ không nghĩ nó lại trở nên tệ đến thế.
[Cậu cần phải giết Goblin shaman, trước khi các triệu chứng trở nên tồi tệ hơn. Với tốc độ này, linh hồn Roxy sẽ không chống giữ nổi. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.]
Tuy nhiên, trong đầu tôi đã nảy ra một người có thể giúp đỡ trong tình huống này.
[Không, bây giờ tôi sẽ đưa Roxy đến dinh thự nhà Barbatos trước. Cô có thể khám ở đó không?]
[Hể!? Nhưng tại sao…..?]
[Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ đi trước.]
[Này đợi đã!]
Tôi đã không trả lời, thay vào đó nhấc cái thân rũ rượi đang bất tỉnh của Roxy và mở cửa.
Miria, người đã chờ đợi bên ngoài đầy lo lắng, đã không nói gì, chỉ lặng lẽ theo tôi đến nhà Barbatos. May mắn thay, cô ấy là người có thể đọc được tình huống này.
Nhanh nữa lên…...Mimil nhất định ở dinh thự. Với cô ấy lúc này, chắc chắn sẽ giúp được cho Roxy.
Leave a Comment