Berserk of Gluttony - Chương 113

Chương 113: Phòng thí nghiệm của Raine

Phòng thí nghiệm nằm ở tầng mười hai. Nghe nói kỹ thuật xây cao như vậy tham khảo từ các đô thị bỏ hoang ở trung tâm Gallia.
Tòa nhà chỉ có thể nhìn từ xa kia, thậm chí cao đến một, hai trăm tầng. So với nó thì thua xa, vậy nên có lẽ kỹ thuật của Gallia không thể nào phục hưng lại toàn bộ được.
Đội lính cảnh vệ chào và cho phép chúng tôi vào trong.
Phòng thí nghiệm được chiếu sáng bởi một loại thiết bị chiếu sáng khác với thông thường. Raine từng nói rằng, trong Khu Quân sự có một nhà máy phát điện, điện lấy từ đó được dùng để chiếu sáng.
Roxy, đang đứng cạnh tôi, chỉ lên thứ đang phát sáng trên trần nhà và nói.

「Nó có vẻ là một loại khoáng vật hiếm gọi là Filament (Note: Dây tóc bóng đèn). Nghe nói, khi có dòng điện chạy qua nó sẽ phát sáng. Kỹ thuật này mới chỉ có ở Khu Quân sự, nếu nhân rộng ra toàn quốc thì cuộc sống của người dân sẽ tốt hơn.」
「Đúng thế. Những kỹ thuật thất lạc của Gallia này, cũng giống như khoa học ma pháp vậy. Đó là ý kiến cá nhân của Raine. Nếu được nhân rộng, thì thế giới sẽ không còn phụ thuộc vào các kỹ năng sinh tồn nữa cũng nên.」
「Thật đáng kinh ngạc! Một thế giới như vậy sớm thành hiện thực thì thật tốt nhỉ.」

Roxy đã rất phấn khích khi tưởng tượng về nó. Thấy em ấy như vậy, tôi càng muốn nói cho Eris và Aaron việc đẩy nhanh tiến độ dự án.
Sự thực tôi muốn làm em ấy bất ngờ khi nó lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng, nhưng tôi đã nghĩ dù có nói sớm hơn ắt hẳn cũng không mất đi sư kinh ngạc đâu.

「Thực ra, ở lãnh địa nhà Barbatos ――Hausen, đang tiến hành dùng chung kỹ thuật của Khu Quân sự.」
「Ể...ể, vậy sao !?」

Em ấy nhảy cẫng lên vì ngạc nhiên. Không nằm ngoài dự đoán.
Cho đến giờ, mọi nghiên cứu ở Khu Quân sự đề là bí mật quốc gia, thường dân không được biết đến.
Nhưng, sau khi Eris trở về Vương đô, tình hình đã thay đổi.

「Eris muốn làm một Thành phố Khoa học Ma pháp điển hình, và Hausen đã được lựa chọn. Hiện giờ, một nhà máy phát điện ma thuật đang trong xây dựng.」
「Mồ, nói cho em có phải tốt không!」
「Xin lỗi, xin lỗi. Anh đã định mời em đến thành phố khi nó được định hình ở một mức nhất định.」
「Fate đã vậy thì. Đây là thành phố đầu tiên không cần đến “Kỹ năng” nhỉ. Đến lúc đó anh nhất định phải mời đó!」


Chúng tôi bước đi trên một hành lang trắng xóa, và bước vào một thiết bị tự động di chuyển lên xuống gọi là thang máy.
Phòng thí nghiệm của Raine nằm ở nơi cao nhất――tầng hai mươi. Sau khi Roxy bấm số tầng đó, cánh cửa thang máy tự động đóng lại và đi lên.

「Lần nào thấy cũng thật kỳ lạ nhỉ. Cái cảm giác tự động di chuyển này thật là.」
「Anh cũng thấy không quen. Sau khi đi vào thì được đưa lên tầng mình mong muốn thật thú vị.」
「Đúng thế. Thú vị thật.」

Khi đang nói chuyện về Hausen trong phòng thang máy, nó đã dừng lại. Tấm bảng ghi tầng hai mươi hiện ra.
Giờ thì đến phòng thí nghiệm của Raine thôi…. Ngay khi bước từ cánh cửa vừa mở ra ngoài, một đứa nhóc với mái tóc màu hạt dẻ lộ mặt.   
Rồi sau khi nhìn thấy bóng dáng tôi và Roxy xuất hiện, liền nhảy tới gần và nấp phía sau Roxy. 
Rầm một tiếng. Cô nhóc cụng đầu vào tường thang máy. 

「Đau...quá ! Roxy-sama, sao lại làm vây !? Và cả Fate-san đằng sau nữa」
「Ờ thì….sợ ?」
「Thật tàn nhẫn! Ngài lúc nào cũng chấp nhận, lúc nào cũng chấp nhận, thậm chí cả nụ hôn chào buổi sáng nữa mà!」

Nghe vậy Roxy đỏ mặt phủ nhận.

「Không có! Miria, đừng có bịa chuyện.」
「??」

Miria quay đầu nhìn tôi và Roxy, và nhíu mày.

「Không hiểu sao...cứ thấy gì đó kỳ kỳ. Đó là chuyện của Roxy-sama mà Fate-san lại phủ định. Cách nói chuyện của hai người cùng với bầu không khí cũng khác thường! Roxy-sama cứ như Fate-san, Fate-san cứ như Roxy-sama. Ơ kìa, đầu mình có bị làm sao không ta?」
「Ể..h, vẫn như bình thường thôi.Nói gì lạ thế…..」
「Nói gì vậy !? Fate-san….không, Roxy-sama? Quả nhiên có điều kỳ lạ!」

Miria bắt đầu bối rối vì không thể nuốt nổi tình hình lúc này. Không hiểu sao tôi thấy như thể có đám khói trắng đang xì ra từ đầu nhỏ vậy.
Không còn cách nào khác, chúng tôi bước ra thang máy và giải thích việc thế thân cho nhau. Phải đến lần thứ ba mới quen được nó.
Miria đang bối rối cũng nhanh chóng bị thuyết phục. Thật không ngờ nhỏ là cô nhóc dễ thích nghi.

「Ra vậy…….em hiểu rồi. Hiện giờ Roxy-sama đang trong cơ thể Fate-san. Còn trong cơ thể Roxy-sama, Fate-san…...thật đáng ghen tị ! Nếu mà được thay đổi với Roxy-sama, thì có phải được thoải mái làm thế này làm thế nọ rồi không! Gừ hê hê hê hê」

Đừng có nói dửng dưng trước mắt đương sự thế chứ…. Nhìn xem, Roxy như đang sắp khóc đến nơi, mặt thì tái như đít nhái.

「Thật là tốt. Khi thế thân với Fate. Nếu là Miria cơ thể em không biết ra sao nữa đây...」

Roxy đặt tay trước ngực trấn tĩnh bản thân. Thấy vậy tôi liền vỗ vai em ấy động viên.
Miria đã ôm cây đợi thỏ ở đây, khi hôm nay Roxy đến nghe kết quả. Hỏi thử thì nhỏ đã đợi trước cửa thang máy khoảng hai tiếng, cố chấp đến kinh người. Nhất định, còn gây phiền hà cho nhân viên trong cơ sở nghiên cứu nữa.

「Vẫn làm loạn như thường lệ.」
「Kuu~, đừng có nói như thế với gương mặt của Roxy-sama. Nếu là Roxy-sama, ngài ấy sẽ nói thật vui khi tôi không bận tâm mà đợi ở đây.」
「Ta không có nói mấy thứ như vậy !」

Lúc nào cũng vậy, khi ba người chúng tôi ở cùng nhau là lại lộn xộn, nhưng tôi thấy còn tệ hơn khi tôi và Roxy thế thân .

「Tôi nên làm gì đây !?」
「Cái gì, cái gì ? Làm sao?」
「Thì là, cái này…. không thể ôm Roxy-sama được nữa ! Fate-san trong bộ dáng Roxy-sama. Roxy-sama lại trong bộ dáng Fate-san….tôi biết nên làm gì đây !?」
「Biết được chắc !」
「Không biết !」

Miria sụp xuống, như sắp tuôn những giọt huyết lệ. Và rồi nắm chặt tay đấm xuống sàn nhà.
Một nhân viên đi ngang qua chúng tôi đã làm một vẻ mặt đầy nghi ngờ. Không lâu nữa, chúng tôi sẽ thật nổi bật và sẽ gặp khó khăn trong việc ra vào cơ sở nghiên cứu mất.
Một điều là, tôi không hứng thú lắm, mà không biết có làm vừa lòng không. Tưởng tượng trong đầu hình ảnh của Roxy và gọi Miria với một nụ cười trên môi hệt như em ấy. 

「Nào, Miria. Nếu em cứ ngồi đó như vậy, sẽ quấy rầy mọi người đó.」
「Roxy-sama !」

Việc giả diễn xuất Roxy dường như rất xuất sắc, nên Miria mắt đã thành hình trái tim và nhảy cẫng lên. 
Nhưng đã nhanh chóng dừng lại.

「Kuh, tôi sẽ không bị lừa đâu nhá. Bên trong vẫn là Fate-san !」
「Em nói gì vậy. Chị là Roxy mà. Nào, lại đây. Nhận lấy cái ôm (thắm thiết) của chị đi nào!」
「Fuaaaaaaaa………」

Thấy tôi đưa tay đợi sẵn, Miria tiến lại gần như thể nam châm bị hút lại.

「Dù vẫn biết là, vẫn biết là…..cơ thể này cứ tự ý……..」
「Fufufufu ! Miria lại đây nhanh nào.」
「Vâng !」

Ngay trước khi Miria ôm lấy, Roxy đã chen vào trước mặt.
Nhíu đôi mày lại, em ấy dường như có chút tức giận.

「Hai người, đang làm gì thế hả ! Hôm nay là trạng thái khẩn cấp đó !」
「「Vâng, xin lỗi.」」

Tôi đã có chút quá đà. Lúc nào cũng phải né tránh Miria, nên đã phấn khích khi thấy bộ dạng thân thiện như vậy. 
Miria thẫn thờ nói với Roxy. 

「Em lúc nào cũng ôm Roxy-sama để lấy thêm năng lượng thế mà, giờ em phải làm gì đây?」
「Dù em có nói vậy….nếu bộ dáng hiện giờ ổn thì」
「Uuuuu…. Bên trong là Roxy-sama, bên trong là Roxy-sama.」

Vừa nhắc đi nhắc lại, Miria vừa dính lấy Roxy. Tôi thực sự vô vọng thế sao….. Nhìn cái bộ dạng như vậy tôi có chút tổn thương.

「Cơ thể Fate-san thật thô ráp nhưng mà, trái tim bao dung của Roxy-sama đã khiến em hồi phục. Hôm nay em cũng gắng sức đó ! Vậy thì, đến phòng thí nghiệm của Raine thôi ! 」

Nói như thể kinh khủng lắm. Là đàn ông, rắn chắc là lẽ đương nhiên. Dạo gần đây, vì khổ luyện với Aaron nên cũng cơ bắp hơn.
Mà, nhỏ lấy lại tinh thần cũng tốt. Miria tưng tửng dẫn đâu, chúng tôi đi đến phòng thí nghiệm của Raine.
Phòng của cô ấy nằm ở cuối hành lang bên trái sau khi bước ra khỏi thang máy.
Dạo gần đây tôi thường lui tới, giờ nó cứ như phòng của chính tôi vậy. Raine không phải là người nhút nhát, nên chẳng để ý tôi có trong phòng hay không vẫn cứ tập trung nghiên cứu. Chắc hôm nay cô ấy cũng bỏ bữa sáng mà lẳng lặng làm việc. 
Đoán trước được điều đó, tôi mang đồ ăn nhẹ từ dinh thự tới. Chắc chắn, nếu nhìn thấy cô ấy sẽ lao vào ăn như một thỏ đói. Thật sự thì, cha của cô ấy, Mugan, đã nhờ vả tôi cho cô ấy ăn khi rảnh rỗi.
Ban đầu, tôi đã cho rằng Mugan nói quá lên. Thế nhưng, sau đó tôi đã lờ mờ hiểu được lý do đằng sau câu nói “cho Raine ăn”.
Chúng tôi đi đến trước phòng thí nghiệm, cánh cửa tự động mở. Và đập thẳng vào mắt là một núi rác.
Đúng, Raine là người bừa bãi. So với căn phòng gọn gàng và ngăn nắp của Roxy quả là một trời một vực.

「Cái phòng này lúc nào nhìn vào cũng bẩn thỉu.」
「Ể..ể.., hôm qua mới dọn qua mà…...sao lại bẩn như này…...」
「Sự chăm chỉ của tôi và Roxy-sama đi đâu rồi…..」

Ngay trước một đống tài liệu, dụng cụ, đồ đạc khuất cả tầm nhìn, Raine đang dán mắt vào một cái panel. Đôi mắt căng ra, dường như đã thức cả đêm.
Nhận thấy chúng tôi vào trong phòng, cô ấy chào đón với gương mặt ngái ngủ.

「Yaa, tôi vừa mới nghĩ việc mấy hai người đến đó. Chào buổi sáng!」
「Chào buổi sáng!」
「Xin chào buổi sáng.」
「Đây không phải lúc chào hỏi vô tư lự như thế! Mau nhanh nhanh giải thích lý do đi. Ở đây tôi là người nói chuyện vói Raine.」

Miria hừng hực khí thế nói chuyện với Raine chuyện xảy ra với chúng tôi.

「À, không sao đâu. Tôi hiểu mà.」
「Ể..ể !?」

Vừa mới mở miệng thì bị chặn họng, khiến nhỏ không nói được gì. Làm ngơ Miria trong tình trạng như vậy, Raine ghé lại gần chỗ tôi và Roxy.
Rồi nhìn chằm chằm chúng tôi với con mắt ẩn đằng sau mái tóc và nói.

「Đúng như tôi dự đoán, hai người có vẻ đã hoán thân cho nhau. Sao, thấy thế nào? Cơ thể có chỗ nào không ổn?」

Ngay khi chúng tôi lắc đầu, cô ấy lần nữa đi về phía cái panel, và bắt đầu gõ thông tin gì đó.

「Ra là vậy.」
「Chuyện gì thế?」
「Maa, do mới hoán thân gần đây, nên dường như chưa có ảnh hưởng gì xuất hiện. A, cái giỏ đó cho tôi đúng không?」

Raine lấy cái bánh sandwitch từ bên trong ngoạm một miếng thật to, ăn đến no cành. Hình ảnh đó khiến tôi cảm thấy như thể đang cho một con sóc ăn vậy. 
Không không. Giờ đâu phải lúc nghĩ mấy thứ linh tinh.
Cô ấy đã nói dường như chưa có ảnh hưởng gì.
Đang suy nghĩ bất an thì Raine đã chén xong nói với chúng tôi.

「Nếu cứ để lâu như vậy thì, cơ thể….và linh hồn không phù hợp, nên là rất nguy hiểm đó. Trong trường hợp xấu nhất, thì sẽ suy nhược và đi gặp ông bà ông vải luôn.」
「「Ể...ể….ể...ể.」」

Nó, thực sự đe dọa đến tính mạng. Hóa ra hoán thân khốn khổ đó….hóa ra không chỉ dừng lại ở đó.
Tôi và Roxy nhìn nhau, không biết phải làm sao. Thấy chúng tôi quýnh cả lên, Raine cười cười.

「Chính vì thế tôi đã thức cả đêm để tìm giải pháp đó. Sẽ có câu trả lời sớm thôi. Mấy người ngồi ở đằng đó đi.」

Chúng tôi dọn dẹp đóng rác để tạo khoảng không gian có thể nói chuyện.

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.