Berserk of Gluttony - Chương 112

Chương 112: Hoán đổi Linh hồn
Ánh nắng sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, tôi tỉnh dậy với tâm trạng tươi tắn ở trong căn phòng… lạ lẫm.
Ngồi trên giường tôi ngó nghiêng xung quanh. Giấy dán tường xanh nhạt gây ấn tượng sâu sắc và mang cảm giác thanh thản. Xa hơn xíu nữa là những đồ dùng gia đình trông rất đáng yêu.
Sau đó, tôi nhìn về lại chiếc giường trắng phau thì thấy một con gấu bông màu đen đang ngồi phía sau bên cạnh.

Thế này là thế nào. Sao tôi lại ở căn phòng này. Tôi định hỏi Greed nhưng ông ta không có ở đây.
Sau buổi làm việc với Mimil tối hôm qua, tôi mệt quá nên đã ngủ khiếp đi. Tôi chỉ nhớ đến đó. Có khi nào tôi bị mộng du rồi đi đến phòng này ngủ không…
Chả hiểu nổi, tôi bèn thở dài.

“Haiz… hở!? Giọng này là-”

Giọng con gái!? Lại còn là giọng rất thân quen nữa.
Thế là tôi nhìn về phía bản thân. Tôi đang mặc một chiếc váy đính diềm cao cấp với màu chủ đạo là trắng. Và có hai quả đồi phồng ra bên dưới.
Con gái hay sao vậy trời!
Không sao không sao, tôi cố thổi bay cơn buồn ngủ và phát ra giọng thêm một lần nữa.

“Đùa sao… ueeeeee!”

Sai sai rồi. Tôi hoảng loạn chạy đến gương lớn để xác nhận lại hình dáng cơ thể. Vì không phải cơ thể của mình nên khó bước đi quá! Chân này vướng chân nọ nhưng cuối cùng cũng đến được trước gương lớn… Chuẩn rồi. Thế é nào lại thành ra vầy!?

“Mình thành Roxy rồi! Ueeeeeeee!!”

Tôi vô tình ôm lấy cơ thể rồi thét lên.

“Hả! Hả! Ueeeee…”

Tôi đi qua đi lại trong phòng nhưng làm thế nào thì con tim cứ thình thịch không chịu bình tĩnh lại. Và rồi tôi vấp thảm và té sấp mặt.

“Kya!”

Éo gì đây, tình hình này… phải rồi, ahahaha… chắc hẳn là mơ.
Tôi vẫn còn trong giấc ngủ, chưa tỉnh dậy.
Tôi cứ nằm trên thảm… năm phút, mười phút… hai mươi phút đã trôi qua, nhưng tôi không tỉnh lại.

“Hiện thực hả! Sao giờ, tính sao giờ.”

Tôi lăn lộn trên thảm từ trái sang phải rồi đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở. Giật mình quay về phía đó… và đứng đó là tôi. Fate Barbatos vẫn đang mặc đồ ngủ.
Đầu tóc bù xù và khuôn mặt cực kỳ hoảng loạn đi đến gần tôi.
Cứ thế ngồi lên tôi và nắm lấy hai vai.

“Kyah, tôi sắp hiếp tôi!”
“Bình tĩnh lại đi. Anh là Fate phải không?”
“Hn? … Lẽ nào là Roxy?”
“Vâng.”

AAAAAAAAAAAAAAAAAA. 
Tôi có cảm giác toàn thân đang mất đi hết sức lực.
Chúng tôi từ từ mở miệng và nói ra những gì đang nghĩ.



“Chúng ta-”
“Chúng mình-”
“”... BỊ HOÁN ĐỔI.””

Roxy trong thân xác của tôi đứng dậy. Sau đó em ấy đưa tay ra.
“Nào, đứng dậy đi. Đừng ngủ trên sàn chứ.”
“Ừ.”

Tôi nắm lấy bàn tay ấy và đứng dậy. Và tôi cứ nắm lấy tay Roxy rồi hai người ngồi lên giường.
Đợi một lúc khi dần bình tĩnh lại, cô ấy bắt đầu phỏng đoán về sự việc này.

“Tối hôm qua khi đi ngủ em vẫn là em. Sáng thức dậy thì đã thành Fate. Mà tư thế ngủ của Fate xấu thật. Em vừa mới té khỏi giường đấy.”
“Ahahaha, chắc thế thật. Bỏ qua chuyện đó đi, anh cũng giống em.”
“Hmm, vậy sao. Em nghĩ có khi là do ma trận bí ẩn chúng ta đã bước vào vào ngày hôm qua là nguyên nhân.”
“À... đúng thật lúc đó anh và Roxy bị ảnh hưởng bởi vụ đó và phát ra ánh sáng đỏ trong giây lát nhỉ.”

Roxy dịch sát đến tôi hơn và nói.

“Đúng vậy! Chúng mình bị hoán đổi là do ánh sáng đó. Lý do không bị hoán đổi ngay chắc là đòn tấn công của Fate đã làm gián đoạn nó.”
“Hmm, nếu không thì ta đã bị đổi ngay chỗ đó rồi nhỉ.”
Roxy nhìn tôi và nghĩ một xíu… rồi lắc đầu.
“Em nghĩ không phải thế. Có lẽ bọn goblin muốn hoán đổi với chúng mình chăng?”
“Nếu thế thì nguy thật đấy. Đổi với Roxy còn quá tốt. Goblin là trường hợp tệ nhất luôn.”
“Em cũng thấy vậy. Không thể nào chấp nhận Goblin được.”

Chúng tôi cười lớn… nhưng phải làm gì đó với chuyện hoán đổi. Nếu cứ thế này thì tôi mãi mãi ở trong cơ thể của Roxy mất.
Roxy chắc hẳn cũng nghĩ vậy.

“Đột ngột bị thay đổi cơ thể thế này thật rắc rồi. Em còn chưa chuẩn bị tinh thần gì hết.”
“Anh cũng vậy…”

Chúng tôi ngồi trên giường và thở dài. Thế nhưng có một cô gái có lẽ biết cách giải quyết.
Đúng, người đang làm việc trong Phòng nghiên cứu của Khu quân sự ở Vương đô, Raine. Hôm qua tôi đã gửi thông tin thu được và nhờ cô ấy phân tích.

“Có lẽ não Raine sẽ biết gì đó về Ma trận hôm qua và cánh tay bí ẩn đó. Giờ đi hỏi thôi.”
“Vâng, hãy làm thế đi. Nhưng trước khi đó!”
Roxy xoa cặp lông mày của tôi.
“Hả, gì cơ!?”
“Lại đây nào.”

Tôi bị nói thế và dẫn đến trước tủ đồ. Em ấy mở cửa và lấy ra trang phục Thánh kỵ sĩ.

“Rồi, đã chuẩn bị xong. Fate nhắm mắt lại nào.”
“Nhắm mắt!?”
“Đúng thế! Bị nhìn thấy khi thỏa thân xấu hồ lắm. Phải bịt mắt lại đề phòng bất trắc.”

Tôi không nói lại được gì đành để bị bịt mắt bằng tấm vải dài. Sau đó là chuyện của sau đó.
Giơ hai tay lên trời, cởi bỏ bộ váy ngủ. Tiếp theo là thay sang bộ đồ Thánh kỵ sĩ.
Giơ chân lên rồi lại hạ tay xuống, phiền hà quá chừng. Đôi khi bị chạm trúng tôi lại vô ý thốt lên.

“Hyah!”
“Fate, đừng phát ra mấy tiếng lạ lùng đó trong cơ thể của em.”
“Nhưng đây không phải cơ thể anh nên hơi nhạy cảm…”
“Đừng nói kiểu đó!”

Vẫn còn trong mùa lạnh sao, tay cóng hết trơn rồi. Tay của tôi lạnh đến mức đó luôn.
Tôi tiếp tục ngẫm nghĩ trong khi thốt lên thêm vài lần nữa. Cuối cùng cũng thay đồ xong và đôi mắt được giải phóng. 

“Không hiểu sao mệt quá.”
“Thôi rồi, chúng ta phải đi gặp Raine thế mà lại thành ra thế này sao! Chưa xong đâu anh à. Nào, giờ thì đến đây.”

Lần này tôi bị ép ngồi xuống bàn trang điểm và được chải mái tóc vàng óng. Cảm thấy sướng phết.

“Em giỏi thật.”
“Lúc nào cũng phải làm mà. Con gái khổ thế đấy.”
“Vậy à.”
“Rồi, đã xong!”

Tôi bước đi và xác nhận lại dáng hình, đúng là Roxy của mọi khi. Nghiêm khắc và ngầu.
Đưa ngón cái và ngón trỏ giữ cằm tạo kiểu phát. Cảm giác tốt thật,
Thế nhưng tôi lại bị Roxy mắng là đứng làm như thế.

“Tiếp theo đi đến dinh thự nhà Fate thôi, em cũng phải thay đồ… nữa…”
“Ừ, đúng… vậy…”

Khi sắp rời khỏi phòng, chúng tôi nhận ra ngài Aisha đang lườm qua khe cửa!? Nhìn chúng tôi bằng khuôn mặt cạn lời.
Ngài ấy cứ thế tèn tèn bước vào phòng và nói.

“Roxy, Fate… ta không muốn nói nhiều về chuyện của hai con nhưng sau khi đứng đằng kia hóng nãy giờ thì, ta nghĩ… hai con đừng nên làm thế nữa. Mọi chuyện đều có thứ tự của nó. Tự nhiên xông vào phòng rồi xúc động đẩy người ta xuống, bịt mắt rồi thay đồ cho nữa. Một người mẹ như ta cũng phải ngạc nhiên vì không biết đứa con gái lại có sở thích ẩn giấu như vậy đấy!”
“Mẹ ơi, hiểu nhầm rồi!!”

Roxy dùng hết sức bình sinh lướt đến chỗ Aisha và biện hộ, thế nhưng hiệu quả ngược rồi. Tại vì em ấy đang đuổi theo Aisha trong dáng hình của tôi, chắc hẳn em ấy cũng cuống lắm rồi.

“Coi nào, Fate! Đang chạm vào đâu thế, Aaa! Cậu định làm gì thế!? Chưa đủ mãn nguyện với Roxy đến đến ta cậu cũng… Xin lỗi, anh yêu… Em sẽ bị ép thành ra thế nào đây!”

Éo ổn, éo ổn! Hiểu nhầm nặng quá rồi kìa! Nếu cứ thế này thì điểm tín nhiệm của tôi về âm vô cùng quá.
Tôi chèn vào giữa hai người để tách ra và giải thích. Ban sáng lúc tỉnh dậy thì tôi và Roxy đã bị hoán đổi. Và nghi ngờ nguyên nhân là chuyện đã xảy ra trong Rừng Hobgoblin hôm qua. Tôi kiên nhẫn giải thích đến khi ngài Aisha hiểu.

“Ra là thế à. Mồ, ta ngạc nhiên lắm đó. Cứ tưởng sắp bị con nhỏ nó tấn công cơ chứ. Làm tim bà lão quá tuổi này thình thịch luôn này.”

Ngài Aisha cười đùa. Có vẻ như hiểu nhầm đã được giải quyết, tốt quá.
Khi vừa thở phào nhẹ nhõm, ngài Aisha lại tới ôm tôi. Tại sao? Tôi đây mà?

“Ngài Aisha, xin ngừng lại đi.”
“Âu yếm con gái thôi. Xem nào, nhìn vẻ ngoài thì vẫn là con gái của ta thôi. Còn nếu ghét thì ta sẽ không ngừng lại đâu.”
“Kyaaaaah, cứu. Mình đang bị sờ mông!”

Ngài Aisha đùa quá trớn khiến Roxy cũng nổi giận. Vào lúc tình hình rất tình hình thế này mà tật xấu vẫn hiện ra được. Em ấy tỏ vè khốn đốn bằng khuôn mặt của tôi và cười trừ.

“Mẹ à, những lúc thế này xin đừng đùa thế nữa.”
“Đừng, Fate. Trong trái tim ta vẫn còn người chồng.”
“Grrr… Mẹ. Giờ con đang trong cơ thể Fate đấy!”
“Ngài Aisha, đùa đến đây thôi ạ.”

Roxy trong hình dáng của tôi trèo lên người của ngài Aisha và phừng phừng nổi giận. Tôi ngồi bên cạnh bối rối không biết làm sao.
Khi đang quần nhau trên giường, tôi cảm thấy một ánh mắt từ phía cửa.
Người đang đứng đó là Hầu gái trưởng -- chị Haru đang nhìn lén qua cặp mắt kiếng.
Aisha và Roxy cũng nhận ra và nhìn lại. Ngay lúc đó chị Haru xanh mặt và cúi đầu.

“Mong các ngài thứ lỗi. Thần không biết các ngài có mối quan hệ như thế này… những điều vừa chứng kiến thần thề sẽ không kể cho ai đâu, xin phép đi trước!”

Chị Haru biến sắc chạy lút chỉ. Quả nhiên ngài Aisha cũng thấy không ổn.
Sau đó, chúng tôi phóng ra khỏi phòng để đuổi theo chị ấy và gắng sức giải thích.

 ◇ ◆ ◇ ◆

Giải quyết xong hiểu nhầm của chị Haru, chúng tôi cuối cùng cũng qua được nhà Barbatos.
Tôi đứng ở cổng chờ Roxy đi thay đồ. Em ấy sẽ không bịt mắt giống khi tôi thay đồ nên giao hết cho em ấy.
Ngài Aisha tỏ lời muốn giúp đỡ lúc rời khỏi dinh thự nhà Heart nhưng hình như Roxy muốn đảm nhận đã kịch liệt phản đối.
Còn tôi thì thấy cực kỳ nguy hiểm khi giao cơ thể cho Aisha nên chỉ có thể giao trọng trách cho mình em ấy.

‘Hôm nay nếu không hoàn lại cơ thể được thì hãy vào tắm cùng ta nhé.’ - Ngài Aisha đã nói thế đấy.
Tôi muốn tin đó không phải là thật lòng. Khi đang suy nghĩ, Roxy đã thay đồ xong và bước xuống cầu thang. Đi bên cạnh là Aaron, Mimil và Sahara.
Có vẻ như họ cũng nhận ra bên trong không phải là Fate. Đúng như dự tính, Alron nhìn về phía tôi đang trong hình dáng Roxy và mỉm cười.

“Fate này, lại vướng vào mấy chuyện kỳ lạ nữa nhỉ.”
“Vâng, nào ngờ lại hoán xác với Roxy chứ.”
“Hạn chế nói với người ngoài nhé, vì nó ảnh hưởng đến uy tín của Thánh kỵ sĩ đấy. Việc này chỉ có Haru và Aisha bên nhà Heart biết thôi. Và ta nữa. Nếu đi đến Khu quân sự thì đừng nói chuyện với hành động lạ thường nhé. Giờ cậu là Roxy Heart, đừng quên.”
“Tôi sẽ cẩn trọng.”

Ngài ấy lo lắng và gửi lời đến chúng tôi thế này nên khi rời khỏi dinh thự phải cẩn thận thôi. Nếu nói chuyện sẽ mang giọng điệu đàn ông nên hạn chế nói chuyện thì hơn.
Sarada trông cũng lo lắng đi bến bên cạnh tôi.

“Ngài Fate…”
“Không sao đâu! Sẽ trở lại bình thường ngay ấy mà. Cho đến lúc đó nhờ em trông nom dinh thự nhé.”
“Vâng, em sẽ cố gắng!”

Được tôi xoa đầu, Sarada an tâm hơn và cười.
Mimil đến chào tôi rồi trở lại phòng bếp sau khi nói chuyện gì đó với Roxy.

“Thế thì, chúng tôi đi đây.”

Được Aaron và Sarada tiễn, chúng tôi hướng đến Phòng nghiên cứu của khu quân sự. Trên đường, tôi thử hỏi Memil đã nói gì với Roxy nhưng em ấy chỉ mỉm cười và nói.

“Mimil cũng có lòng lắm. Cô ấy cũng lo cho anh. Cô đã bảo là mong em giúp ngài Fate đấy.”
“Vậy à… không ngờ Mimil lại nói vậy.”

Mimil lúc nào cũng tỏ vẻ thờ ơ với tôi nhưng trong tim thì khoảng cách không xa như trước nữa nhỉ.
Hay là do cô ấy có những hành vi phải làm vào hôm trăng tròn nên rất cần đến tôi chăng… Bỗng nhớ đến nỗi bất an thoáng qua nhưng tôi rất hạnh phúc với những lời được Roxy truyền lại.

Sau khi rời phía bắc Khu Thánh Kỵ sĩ, không lâu sau chúng tôi đã thấy cổng lớn của Khu quân sự. Cổng này chuyên dùng cho Thánh kỵ sĩ nên không có mấy người qua lại.
Gác cổng đứng từ xa xác nhận chúng tôi rồi bắt đầu mở cổng. Tôi và Roxy là người của Ngũ đại gia tộc nên được các binh lính nhớ mặt.
Đúng như Aaron đã bảo, không được làm tổn hại danh dự của Roxy. Khi đi qua cổng, Roxy thường chào hỏi thân thiết các binh lính,
Chỉ thế thôi nhưng trông như bọn họ đổ hết rồi. Sức công phá ghê thật… Quả nhiên là người được đồn là Nữ thần của Vương đô Seyarth.

Tôi chú ý phản ứng của đối phương và nhìn sang Roxy đang đi phía sau.
Em ấy đã mỉm cười như mọi khi nhưng bằng mặt của tôi và chào lính canh.

“Mọi người vất vả rồi!”
“A… hở…”

Nhìn kỹ lại thì em ấy đang đi tướng của con gái bằng cơ thể của tôi. Bộ dạng đó làm tụi lính nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Đầu tiên phải nhắc Roxy đã.

“Không tốt đâu!”
“Gì vậy?”
“Không phải anh, là Roxy mới phải.”
“Ủa, à à. Nhắc mới nhớ, lỡ mất tiêu rồi. Giờ em là Fate Barbatos nhỉ.”

Roxy nói thế và cố bắt chước phong thái của tôi. Còn hơi cứng nhưng tốt hơn trước rồi.
Em ấy tưởng như làm tốt lắm ấy nên tự tin nói.

“Thấy sao? Tốt chứ hả. Em hay quan sát Fate mà. Lúc nào cũng đi như vầy này.”
“Anh bước rộng như thế. ”
“Không thể sai được, ít nhất là trông như thế này. ”
“Eeeeeee”

Tôi nghĩ có nên chỉnh sửa lại bằng cách đi thử nhưng Roxy đã chặn lại và nói. 'Em đùa thôi. '
Lại bị lừa nữa rồi. Nhưng tôi không thấy cay cú, em ấy giúp tôi vui lên mà. 
 
Chúng tôi bị hoán đổi nhưng không cảm thấy bất an cho lắm. Chắc hẳn là do đối tượng hoán đổi là Roxy nên tôi mới bình tĩnh như thế này được. 
Chúng tôi bước đi trong khi bắt chước bộ dạng của nhau và tiến điến phòng nghiên cứu của Raine. Tôi thường đến đây để hỏi nhờ có những thông tin cần thiết. Nếu cứ trong hình dáng của Roxy thế này, có khi tôi sẽ bị ngài Aisha ép vào tắm cùng quá. Chắc chắn ngài ấy sẽ làm những việc khó tưởng tượng

Trans: Jin

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.