Berserk of Gluttony - Chương 111

Chương 111: Huyết Nguyệt Toàn Viên
Khu rừng hobgoblin lặng im như tờ. Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện giữa những bụi cây phía xa.
Một sự hiện diện đáng ghét và khó chịu.

[ Sao vậy ? Sao cứ để phòng mấy con goblin hèn nhát đó làm chi ?]
[ Đương nhiên rồi, chúng ta đang đi điều tra xem chuyện gì bất thường ở đây mà, có cô mới là người có vẻ quên mất mục đích ban đầu ấy.]
[Tui không có quên nha! Nói cho anh nghe, nhìn tui thế này thôi chứ mạnh lắm đó.]

Vừa tuyên bố cô nhóc vừa vung vẩy thanh ma kiếm Flamberge~~ với ngọn lửa từ ma năng cuộn trào quanh lưỡi đao.

[Vậy thì, trông chờ vào cô ha]
[Fufu, khen tui nữa đi!]
[Cảm ơn trời là Miria bám theo chúng ta. Hãy nhìn đi, đây là ma kiếm sư mạnh nhất vương quốc!]
[Quá khen quá khen~ guhehehe]

Cóvẻ như yếu lòng trước lời khen, mặt Miria giãn ra đôi chút. Ra là nhỏ có thể dễ thương như vậy.
Hây dô! Hây dô! Tự dưng Roxy nhéo má tôi.

[Cảnh giác tí đi. Anh đang làm gì vậy hả ?]
[Xin lỗi.]
[Dù sao thì, nơi này thật là yên ắng đến mức kỳ quái mà.]
[Trong quá khứ, từng có lũ hobgoblin đi vòng vòng ở gần đây.]
[Hãy đi vào sâu trong rừng hơn đã. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của lũ quái vật xung quanh nên hãy giữ cảnh giác.]
[[Vâng.]]
[Thật vui khi thấy 2 người đồng thanh như thế.]

Roxy đi tiên phong. Việc của tôi là kích hoạt << Dạ nhãn>> để soi tầm nhìn bên trong khu rừng ảm đạm, mập mờ này.
Với chiêu này, tôi có thể quan sát xung quanh tốt hơn.
Những bóng đen núp ở xa kia thật sự lùi lại khi chúng tôi tiến gần lại chúng, như thể chúng đang cố dụ chúng tôi đến chỗ đó vậy.
Rõ ràng là có thứ gì đó đang điều khiển lũ goblin này.

[Có lẽ nào là Vua Goblin không ?]
[Không biết nữa...nhưng theo tôi biết, những con Vua Goblin chỉ có thể ra những mệnh lệnh sơ xài thôi, không thể nào ranh ma như vầy được.]
[Đúng thế nhể.]


Chúng tôi dừng lại ở một nơi quang đãng giữa khu rừng. Những bông hoa sặc sỡ nở rộ cả một vùng với một thân cây to bị ngã chính giữa.
Nơi này đúng là hoài niệm thật.
Nhớ ngày nào còn vật vã quất con Vua Goblin bằng một cây cung màu đen, rồi hồi giết Chad Brelic để mở khóa dạng lưỡi hái.
Đối với tôi, nơi này quả thật rất chi là ý nghĩa.
Biết điều này, Greed cười với tôi qua <<Đọc tâm trí>>.

『Ngươi thật sự, thích chỗ này đấy nhể ? Muốn sống ở đây sao? Hahahaha』

Lảm nhảm cái gì vậy trời ? Thôi cứ bơ Greed đi, nơi này nhìn khả nghi thật.
Chúng tôi giả vờ bị lừa rồi đi đến đây.
Tôi có thể nhận thấy các dấu hiệu ma pháp ở xung quanh. Có lẽ chúng định tấn công từ mọi hướng.
Trước cả khi chúng kịp xuất hiện, tôi đã chuyển dạng cung và bắn vào tất cả các hướng xung quanh. Khi tên đến nơi, tôi chuyển sang dạng kiếm. Cả Roxy và Miria đều đã sẵn sàng. À thì, mấy cái mẹo kiểu này sẽ không hiệu quả với những người đã trải qua sự kiện Gallia.
Những con không bị trúng tên lao ra khỏi bụi, goblin, hobgoblin,..Gì!? 10 con vua goblin!?
Trong rừng không thể có nhiều quái vật đến vậy được…
Chúng lẽ ra là loại quái vật có độ nguy hiểm cao. Nhìn thấy tận 10 con vua goblin một lúc làm tôi cảm thấy thật sự khó chịu, khi mà lẽ ra chúng không bao giờ hành động cùng nhau.

[Lũ goblin đánh đấm lạ quá, Roxy ra ngoài rìa canh đi, cho chắc.]
[Hiểu rồi, vậy em để chúng lại cho 2 người đó.]
[[Rõ!]]

Mặc kệ cảm giác khó chịu trong người, tôi chặt đầu từng con một lao tới. 1 giọng máy móc cứ vang lên, thông báo trạng thái tôi đang tăng lên.
Với trình độ hiện tại, Goblin còn không đáng để mắt tới. Nhưng lũ vua goblin có vẻ hài lòng.

『 Hoài niệm ghê nhỉ, Fate !』
[À...à.., cũng lâu lắm rồi.]

Tôi cắt đôi con hobgoblin trước mặt rồi nhảy lên không, cắt luôn thủ cấp của con Vua goblin đang bị đánh lạc hướng bởi Miria.

[Này, con mồi của tui mà, không chơi cướp nhaa!]
[Lỗi tôi, tôi sẽ nghe cô phàn nàn sau ha.]
[Chờ đã, mồ]

Miria có vẻ hoạt động hiệu quả hơn khi solo thay vì là chống lại nhiều kẻ thù cùng lúc, vì tôi thấy cổ liên tục bị mất tập trung vào mục tiêu mới. Đường kiếm của cô không còn linh động như bình thường.
Chúng tôi chỉ có ba người thôi. Sẽ rất rắc rối nếu trận chiến kéo dài.
Vẫn còn chuyển động trong khu rừng kia. Hàng loạt mũi tên nhắm đến chúng tôi mặc cho lũ goblin xung quanh. Ê ê, ít ra thì đừng bắn đồng đội chứ.
Greed nói trong đầu tôi

『Ngươi đã đi vào khu vực E rồi nên những mũi tên đó cũng chỉ như muỗi chích inox thôi.』
[ Biết rồi, chính Greed đã nói mà. Tôi nghĩ là sẽ ổn thôi và hình thành một thói quen xấu khi cứ thế đánh trực diện. Đúng vậy, chỉ là thói quen xấu thôi.]
[Thói quen của ngươi đương nhiên là ta biết. Dù sao thì cũng bỏ thói đó đi! Bỏ!.]

Chúng tôi đã nói về vấn đề này tối hôm qua nên tôi vẫn nhớ.
Tôi liên tục né trái né phải và dùng Goblin làm khiên chắn.
Ngược lại thì Miria khá là chật vật nhưng vẫn rướn qua được nhờ sự hỗ trợ từ Roxy.

[Tập trung vào trận đấu Miria ! Đừng chỉ dùng mắt, hãy cảm nhận cả luồng ma pháp của đối phương nữa.]
[Xin lỗi, em biết là vậy nhưng…]

Dù có một tay kiếm tốt nhưng nhiêu đây vẫn hơi quá sức với Roxy. Có lẽ tôi nên nhờ Aaron rèn luyện cho cô ấy lần tới.
Có vẻ là nhờ từng chiến đấu chung với Mugan, Miria làm theo mệnh lệnh nhanh hơn hẳn.
Mà dù gì thì tình hình cũng không đến nỗi tệ không phải sao ?
Tôi vừa đánh vừa né tên, và vẫn luôn tập trung tinh thần để truy tìm nguồn gốc ma lực ngay trong giữa trận chiến.
Nó nằm cách đây 500m về phía nam, với lượng ma lực đồ sộ như thế này thì không còn nghi ngờ gì nữa, chỗ đó chính là tổ của goblin.
Dù nhiệm vụ của chúng tôi là điều tra, nhưng nếu dính dáng đến một trận chiến thì chuyện sẽ khác.

[Greed, làm chứ ?]
『Ta thì như thường lệ thôi, tùy ngươi』

Trả giá 10% điểm trạng thái, tôi kích hoạt <<Cánh chim đẫm máu>>, Cảm giác được nguồn năng lượng trào ra khỏi cơ thể, tôi thay đổi cây cung thành dạng lớn hơn, nhắm về phía nam, khai hỏa.
Ngay khi bắn, tôi để ý thấy một cột ánh sáng đỏ cách một khoảng xa.

[ Cái quần què gì ?]
[Fate, nhìn xuống đất!]
[ Cá-cái quái gì thế kia ?]

Những cột sáng tương tự dần xuất hiện xung quanh chúng tôi, thứ màu đỏ như máu đó thật khiến người ta cảm thấy lạnh cả xương sống.

[Miria, chạy khỏi đây mau.]
[Agh, Roxy-sama]

Roxy chộp lấy Miria quăng ra ngoài. Lũ goblin cũng đang bỏ chạy. Chỉ có thể là những thứ này sẽ gây ra một lượng tổn hại nhất định.
Vậy thì tôi chỉ việc đánh nó trước khi bị đánh thôi.

『Fate, bắn!』

Mũi tên bay ra ngay khi Greed vừa nói, va vào những cột sáng có phát nổ lớn.
[Được chưa?]
』Chả biết...dù sao thì, ta không biết đó là loại ma pháp gì, nhưng có vẻ chúng ta đã ngăn được trước khi nó phát động hoàn toàn.』
[Yeah, chắc vậy.]

Cơ thể của tôi và Roxy phát sáng đỏ lên một chút rồi biến mất, nhưng chúng tôi không cảm thấy gì thay đổi cả.

[Cái gì vậy? Đòn tấn công lúc cuối là…]
[Đến cả Greed cũng không biết nó là gì. Nhưng có vẻ như lũ goblin đã nhắm đến điều đó, xét từ việc chúng đều vắt chân lên cổ mà chạy ngay khi kế hoạch thất bại.]
[Nhưng anh thật sự đã cứu mọi người đấy. Đúng là một kỹ năng tuyệt vời.]

Roxy nói thế trong khi nhìn vào dấu vết do Cánh chim đẫm máu để lại. 
Rồi cô nói như thể đã nhớ ra điều gì đó.

[Chẳng phải thung lũng ở phía Bắc của lãnh thổ nhà Heart… cũng đã bị huỷ diệt như thế này sao?]
[À, xin lỗi về chuyện đó.]
[Không sao đâu. Anh đã bảo vệ mọi người khỏi lũ Kobold sắp làm loạn mà. Lần này cũng thế. Chắc là nữ hoàng sẽ tha thứ cho anh thôi.]

Khu rừng Hobgoblin chính là một trong những nguồn nước của cả vương quốc, nên việc tàn phá thiên nhiên ở đó bị cấm tiệt. 
Trước đó, Mugan đã nói với tôi rằng khu rừng này không bao giờ nên bị san bằng.
Dẫu vậy, nó rất là rộng, cực kì rộng luôn. Dù cho con đường mòn có rộng đến 30 mét và dài đến 500 mét, tôi đã cố gắng bắn vào mặt đất để không phá huỷ nó thêm nữa. Mong rằng Eris sẽ chỉ cười trừ khi biết chuyện này và tha thứ cho tôi.

[Em cũng nghĩ rằng Eris-sama cũng chẳng muốn đất nước của mình rơi vào nguy hiểm đâu.]
[Chính xác.]

Roxy đang nói về mức độ mà tôi có thể kiểm soát sức mạnh kì lạ của mình sau khi thấy hậu quả của những chiêu thức đó. Chắc là tôi đang dần giỏi kiểm soát nó hơn rồi. Nhưng Greed lại giục tôi bắn thêm lần nữa. 

『Fate, khai hoả Cánh chim đẫm máu thêm lần nữa đi.』
[Ông… Ông không nghe Roxy nói gì à?]
『Cứ bắn đi!』

Tôi nhìn về phía Nam và bơ Greed trong một khắc. 
Tôi không cảm nhận thấy dấu hiệu gì từ phía đó cả, nhưng cũng không thể biết chắc được liệu mình đã đánh bại được nó hay chưa. 

[Đi kiểm tra thôi. Miria sẽ ổn mà nhỉ?]
[Ừm.]

Miria đáp lại với một giọng ủ rũ. Cô ấy không thể chiến đấu toàn lực hồi nãy nên đã phải để Roxy yểm trợ.
Theo tôi thì hiện tại, cô ấy thà đi trốn ở nơi nào đó còn hơn. 

[Cứ để tôi yên đi.]

Đúng là một con người khó giải quyết. Thật ra thì cô ấy làm cho tôi nhớ đến Myne, nhưng hai người họ khác nhau ở chỗ Myne thì rất trầm tính trong khi cô nàng này thì nói chuyện rất nhiều. 
Myne… Giờ cô đang ở đâu rồi? Tôi không lo cho cô ấy về mảng chiến đấu, nhưng… những lời cuối cùng mà cô nói vẫn còn ám ảnh tôi đến tận bây giờ. 
Hồi đó đáng ra tôi có nên đuổi theo không? Không, đó sẽ là một quyết định tồi. Nếu thế thì bây giờ tôi đã không ở đây rồi. Ít nhất thì… tôi sẽ ở trong một tình cảnh tệ hơn gấp nhiều lần. 
Cậu bé cầm cây hắc thương đó - Shin, có vẻ đang định chơi rất là lớn. Và Myne cũng có ý định tương tự. 
Nếu có chuyện gì đó bất thường xảy ra, Eris đã sắp đặt để chúng tôi có thể họp mặt ở Vương đô, nên bây giờ tôi chỉ cần tập trung luyện tập trong khi chờ đợi mà thôi. 
Tôi nghĩ thế trong khi thấy Miria chạy đến cạnh Roxy.

[Khó đây…]
『Ngay từ ban đầu thì đó cũng có phải chuyện của ngươi đâu. Bỏ cuộc đi!』

Đây là một trong những giây phút hiếm hoi mà tôi nghe thấy giọng của Greed nghiêm trọng đến thế. 

[Nhớ chuyện đã xảy ra với Roxy? Là do ngươi đã làm mọi chuyện một cách rất vòng vo đấy.]
[Ặc, tôi không thể phủ nhận điều đó được.]
[Chuyện chỉ có thể thôi. Nếu muốn làm gì về chuyện đó thì đầu tiên ngươi phải nhìn xung quanh và dùng não nhiều hơn cái đã.]

Tôi thở dài. Hiện tại đã có chuyện của Miria rồi… Mà còn vướng thêm sự cố của Mimil Brelic nữa. Sau khi gia tộc Brelic lụi tàn, Mimil chỉ còn lại một mình. 
Một thời gian đã trôi qua kể từ khi cô ta đến làm hầu gái trong dinh thự Barbatos, nhưng tôi vẫn chưa thể làm cô ấy mở lòng được. 


『Còn trẻ thì chịu khổ nhiều tí đi. Nếu ngươi lười biếng thì tất cả những nỗi khổ đó cũng sẽ chỉ bị dời lại một thời gian mà thôi!』
[Này!]

Cái mồm gì mà hôi thế không biết. Bây giờ giả như tôi có bằng tuổi Aaron đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ không bỏ cuộc đâu. 
Thấy tôi nói chuyện kiểu tự kỉ như thế sau lưng Roxy (thật ra là nói chuyện với Greed), Miria nhoe mắt lại và quay đầu lại. 

[Anh làm tôi cảm thấy phát ớn.]
[Ặc!]

Ừm…. Sát thương của cú đó hơi cao đấy. Cùng lúc đó, Roxy vừa mỉm cười vừa nhìn tôi. 

[Roxy-sama cũng nghĩ thế đúng không ạ?]

Miria mỉm cười, như thể muốn nhận được sự đồng thuận của Roxy, nhưng Roxy chỉ lắc đầu và nói. 

[Đó là một thứ rất quan trọng đối với Fate nên đừng nói thế.]
[Vậy là anh ta suốt ngày cứ nói chuyện với thanh kiếm của mình ư? Đúng là kì lạ.]
[Tôi không còn lựa chọn nào khác cả! Greed chỉ có thể nói chuyện thông qua Đọc Tâm Trí mà thôi.]

Ngay sau khi tôi nói thế thì lại bị cô nàng chỉ thẳng vào mặt. 

[Đừng có nghĩ đến chuyện điều khiển tâm trí tôi bằng chiêu đó đấy nhé.]
[Tôi không có và sẽ không làm thế! Cô là người tự quyết định hành động của mình mà.]
[Đáng nghi thật.]
[Này.]

Tôi cũng chẳng có bằng chứng gì để bảo vệ bản thân cả. Raine, con gái của Mugan cũng có kĩ năng đọc tâm trí đó, nhưng chẳng có ai thèm nhắc đến nó cả. 
Vì không thể phá được bức tường thành vững chãi bao quanh trái tim của Miria, tôi chỉ có nước đi đến nơi mà mình nghĩ là căn cứ của bọn goblin. 
Sau khi kích hoạt Cánh chim đẫm máu, giọng nói máy móc ấy đã thông báo cho tôi biết sự tăng chỉ số của mình. Tôi đã không cảm nhận thấy gì từ nơi này cả. 
Xác của lũ Goblin và Hobgoblin nằm rải rác trên mặt đất. Ở giữa chúng có xuất hiện một thứ gì đó nhìn khá giống ma pháp trận, nhưng có vẻ như nửa còn lại của nó đã bị thổi bay bởi Cánh chim đẫm máu. 
Roxy lấy một tờ ghi chú ra và vẽ lại ma pháp trận ấy. 

[Tí nữa hãy hỏi Raine-san về cái này. Và để đề phòng, em và Fate nên đi kiểm tra sức khoẻ thì hơn.]
[Đương nhiên rồi… Cô gái đó.]
[Sao thế? Anh trông như thể chẳng bị thuyết phục gì cả.]
[Trong lúc chuẩn đoán cô ta thường chạm vào rất nhiều chỗ, bao gồm cả những chỗ không nên chạm vào nữa….]
[Chuyện đó, thật không thể tin được. Em phải nói chuyện cho ra lẽ với cô ấy mới được!]

Roxy nắm chặt tay và nói chắc nịch. Trước khi hội họp với Miria, thì tôi bị em ấy sờ mó quá trời… 
Lúc Miria ngoái cổ lại, cô đã vô tình nhìn thấy thứ gì đó màu xám ở giữa hai bàn chân của tôi. 

[Đây là tay của một con goblin à….]
[Không, tay của goblin có màu xanh, trong khi cái này thì lại màu xám, nên chắc chắn không phải là goblin.]

Chắc là Miria nói đúng rồi, nhưng cấu trúc cơ của cánh tay này trông khá giống của lũ goblin. 
Liệu nó có phải là goblin hay không thì Roxy quyết định đem về đi kiểm nghiệm thêm thì mới biết được. 
[Hãy đem cái đó về luôn cho Raine-san xét nghiệm nào. Fate, em nhờ anh được không?]
[Ừ…. Anh hiểu rồi.]

Dù tôi cũng không thích thú gì nhưng nó vẫn là một bằng chứng quan trọng, nên chỉ có nước đem về thôi.
Tôi nhặt cái tay màu xám lên và chứa nó trong một cái túi đeo mà mình đã chuẩn bị trước. Việc chạm vào thứ đó đã đem lại cho tôi một cảm giác nhũn nhũn nhão nhão và kinh tởm đến không tưởng. 

[Cũng muộn rồi nên giải quyết xong cho nhanh nào.]

Đúng như Roxy đã nói. Chúng tôi đến đây để điều tra sự dị biến đã xảy đến với lũ goblin, và đã có đủ thông tin mà mình cần. Sẽ có nhiều goblin hơn thường lệ. Làm tôi nhớ lại đội quân Orc hồi còn ở Gallia quá.
Và còn cái ma pháp trận và cái tay màu xám bí ẩn này nữa. Chắc để Raine xét nghiệm chúng là giải pháp tối ưu nhất rồi. 
Chúng tôi quay trở lại thủ đô và tách ra ở cổng phía Tây. Roxy và Miria đã đi gửi thông tin cho Raine ở khu Quân sự, còn tôi thì ghé qua trại trẻ mồ côi để đi đón Sahara. Hình như em ấy đã làm việc rất vất vả để giúp Sơ ở đó. 
Khi tôi đến nơi, cô bé đang ngủ trên cái băng ghế của giáo đường. 

[Cảm ơn vì hôm nay. Ngày mai lại làm phiền nhé.]
[Đây cũng thế.]
[Bái bai.]
[Hẹn gặp lại vào ngày mai.]

Tôi đã tiễn Roxy và Miria trước khi đến nhà thờ. Có vẻ Sahara đã ngủ quên trong khi đang chơi đùa ở nhà nguyện. 
Tôi chào Sơ, rồi cõng Sahara trên lưng. Nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ của con bé làm tâm hồn tôi êm dịu hẳn đi. 
Khi về đến dinh thự, tôi gặp Aaron, người đã xong việc ở cung điện và Mimil. 

[Fate quay lại rồi à. Chuyện lũ goblin sao rồi?]
[Đúng là có chuyện bất thường thật. Bọn tôi đã thu thập được tí thông tin rồi, giờ chỉ còn phân tích chúng nữa là xong.]
[Ra vậy… Không biết liệu chuyện này có liên quan gì đến nó không nhỉ. Ở Cung điện, ta có nghe rằng những con quái vật đang dần trở nên hung hăng hơn ở nhiều địa điểm khác nhau.]

Vậy là chuyện này đang xảy ra ở khắp mọi nơi... Tôi đang rất lo về lãnh địa của nhà Heart và Barbatos. Nhưng như thể biết được chuyện đó, Aaron vỗ vai tôi và nói.

[Dù cho có lo đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng làm được gì đâu. Bây giờ cậu đã là một Lãnh chúa rồi. Nếu như Lãnh chúa cảm thấy bất an thì những thuộc cấp của người đó cũng sẽ cảm thấy tương tự. Tạm thời thì quên chuyện đó đi.]
[Vâng.]

Trong khi nói, Aaron bế Shara ra khỏi lưng tôi, và đưa con bé về phòng của mình. 
Giờ chỉ còn lại Mimil và tôi ở đây. Rồi cô nàng mỉm cười với tôi và nói. 

[Chào mừng trở lại, Fate-sama. Bữa tối đã sẵn sàng rồi ạ. Vì Aaron-sama đang bận ru cho Sahara ngủ rồi nên ngài có muốn ăn tối cùng nhau không ạ?]
[Ừ.]
[Như ý ngài.]

Mimil đi lại vào bên trong một cách lịch sự. Từng chuyển động của cô ấy đều mang một nét rất ư là “quý tộc”, khác với tôi một trời một vực. 
Có lẽ cô ấy đúng thật là cô hầu gái kiêm cựu Thánh Kị Sĩ duy nhất trong Vương đô. 
Sau khi ăn tối xong, tôi tắm một cái cho khoẻ người, rồi nằm lên giường để ngủ một giấc cho đã. 
Ngay khi chuẩn bị thiếp đi thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. 

[Tôi có thể vào được không?]

Là giọng của Mimil. Tôi đáp lại và mở cửa ra để cho cô ấy vào. Đã muộn thế này rồi mà vẫn còn mặc bộ đồ hầu gái luôn cơ à. Chắc là do Sahara đã đi ngủ nên đống việc nhà sẽ đổ hết lên đầu Mimil. Chắc là phải suy nghĩ đến chuyện thuê thêm người hầu rồi. 
Mimil ngồi cạnh tôi trên giường và nói, trong khi đang ngắm mặt trăng qua cửa sổ. 

[Đêm nay trăng tròn thật nhỉ…]
[Ừ… Đúng thật.]

Cô ta mỉm cười như một con quỷ nhỏ tinh ranh, để lộ ra những cái răng nanh nhỏ của mình. 
Đây chính là lí do mà Mimil đến với gia tộc Barbatos. 


Trans: DWR-team



1 comment:

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.