Berserk of Gluttony - Chương 110
Sau khi đưa Sahara đến trại trẻ mồ côi, chúng tôi hướng đến cổng tây cạnh Khu thương mại náo nhiệt. Đúng ra là Roxy và Miria đã hẹn gặp tôi ở đó. Nhưng tôi đã tình cờ gặp em ấy nên giờ Miria phải đứng đợi một mình ở cổng tây.
Có lẽ nhỏ đang giận xịt khói đầu.
Và chắc chắn đám khói đó sẽ xịt vào tôi.
Trong khi Roxy đi bên cạnh tôi cực kì hứng thú khi nhìn ngắm hàng hóa xếp trong những quần bán rong, tôi hỏi em ấy về Miria.
"Anh đã có thắc mắc này từ lâu rồi, nhưng mà này. Miria ấy, sao cô nhóc thích em dữ vậy?"
Và em ấy mỉm cười.
"À, chuyện đó. Từ khi gặp em đến giờ Miria lúc nào cũng như thế."
"... Trông phiền đấy."
Miria sẽ dính với Roxy không chừa khe hở. Có vẻ hai người đã đi với nhau đã được gần năm năm.
Roxy hay giúp người khác mà. Nhưng cứ cặp nhau như thế tôi khá lo rằng Roxy đang bị đeo bám.
Hình như tôi vừa tỏ vẻ bất an nên bị em ấy kéo mũi.
"Lẽ nào anh ghen sao? "
"Eh, không… không hẳn…"
Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên khi bị nghe câu chỉ trích ngoài dự kiến. Nghĩ lại thì có khi tôi ghen với Miria thật khi nhỏ lúc nào cũng đi chung với Roxy nên mới có những suy nghĩ đó.
Bị nói trúng tim đen nên tôi hơi lúng túng. Roxy thấy thế vui mừng ra mặt.
Mà thế cũng được. Đằng nào tôi cũng đã quyết không nói dối trước mặt em ấy rồi.
"Đúng ạ."
"Ủa? Sao trịnh trọng vậy?"
"Tại vì anh, muốn ở bên Roxy nhiều hơn nữa!!"
"Ế… Fate! Đứng nói lớn tiếng chuyện đó ra giữa đường thế chứ…"
Ánh mắt của tất cả mọi người đang đi trên đường tập trung hết lại chỗ hai chúng rôi. Dù rằng Roxy đã quen với ánh nhìn của đám đông cũng chịu được phải đỏ mặt. Còn tôi chắc cũng chẳng khác gì. Tự nói ra những lời đó nhưng nghĩ lại thì cực kì xấu hổ.
"Roxy, mặt em đỏ quá."
"Fate cũng thế."
Chúng tôi cúi gầm mặt cố gắng chạy trốn khỏi những ánh mắt ở nơi này. Chắc hẳn mọi người xung quanh đang không biết hai vị Thánh kị sĩ này đang làm gì.
Nhưng chuyện ngày càng lạ lone khiến chúng tôi cười vang.
"Nếu Fate muốn ở cùng em thì, được thôi. Vì từ ngày hôm nay em sẽ chỉ dẫn riêng cho anh tại dinh thự nhà Babartos cơ mà."
"Chắc hẳn là chuyện học tập chứ gì."
"Tất nhiên! Em sẽ giúp anh hết sức!"
Roxy ưỡn ngực tự tin tuyên bố. Có vẻ như… hôm nay… tôi không được ngủ rồi. Tôi biết rõ chỉ số hiện giờ của mình cao hơn hẳn so với hồi xưa. Khi đạt đến cấp độ Thánh kị sĩ, sức khỏe phải nói là đến mức không thể tin nổi. Dù cả ngày không ngủ cũng không thành vấn đề.
Đúng thật là vậy nhưng một người không giỏi học tập như tôi bị bắt thức như thế nghĩ đến thôi cũng đủ sợ rồi.
Bắt gặp cảnh tôi rùng mình, em ấy nói.
"Xin hãy yên tâm. Đúng như Fate nghĩ đấy, hôm nay anh không được ngủ đâu."
Roxy nói thế rồi nháy mắt. Cực kì đáng yêu nhưng những lời đó lại thật khủng khiếp.
Có lẽ từ nay em ấy sẽ bắt tôi học nhiều hơn nữa. Khi đang tính bỏ chạy đua én cổng tây trước, cánh tay trái của tôi đã bị ôm lấy.
"Phư phư phư, hông chạy được đâu. Em đã để anh… chạy trốn quá nhiều rồi."
Roxy nhấn mạnh phần 'quá nhiều' trong lời nói. Chắc hẳn là đang nhắc đến chuyện ở Gallia. Và, những lúc trước cả khi đó nữa. Tôi muốn nói em ấy nghe… nhưng đối diện với ánh mắt không cười của em ấy, tôi cảm thấy rất khó để thốt lên câu 'không phải vậy đâu'.
Khi tôi đang chuẩn bị tinh thần, Roxy tỏ ra hài lòng và xoa đầu tôi.
"Được rồi, được rồi. Giờ mới thấy, Fate cao lên nhiều quá. Hồi còn làm giúp việc, anh lùn hơn em, mà giờ em phải ngước lên mới nói chuyện được."
Roxy tự chạm vào đầu mình rồi đặt lên đầu tôi. Đúng là khi gặp lại nhau ở Gallia, tôi đã cao hơn em ấy, chỉ trong một thời gian ngắn thế mà đã cao lên đến thế. Dù rằng là chiều cao của bản thân nhưng nếu không được nhắc tôi cũng chẳng để ý.
"Lúc còn làm đầy tớ cho nhà Brelic, anh đâu được cho ăn đầy đủ đâu. Đúng không, sau thời kì anh đã ăn đầy đủ thịt hơn."
"Hừm hừm, ra là vậy."
"Ôi này, Roxy!"
Cánh tay trái đang bị ôm của tôi đang bị sờ mó để xác nhận.
"Đúng thật… chắc thịt quá. Mỗi ngày anh đều làm đối thủ của ngài Aaron phải không nhỉ. Ngày càng giống cơ thể của một chiến binh."
"Roxy, anh đã bảo là sờ nhiều quá rồi!"
"Xin lỗi. Em lỡ."
Em ấy hơi lè lưỡi ra và xin lỗi. Tôi biết khá rõ cái biểu cảm của một đứa trẻ hay đùa nghịch này… rồi sẽ tái phạm cho coi.
Bước đi trong khi nói chuyện rôm rả với nhau, chúng tôi đã trông thấy cổng tây. Nếu đi ra từ đây sẽ đặt chân đến Thảo nguyên Goblin, nơi những thương nhân chuyên chở hàng hóa gặp khó khăn.
Cổng tây, nơi hàng hóa được thu vào và luân chuyển đến khắp nội thành Vương đô, có độ lớn chỉ đứng sau cổng Khu quân sự nên có thể đưa mười chiếc xe ngựa dàn hàng ngang vào một lúc.
Để tiêu diệt goblin với mục đích khiến chúng không gây cản trở cho thương nhân, những người lính đánh thuê luôn tụ họp trước cổng tìm lập tổ đội, nhưng giờ thì không có có một mống. Những cửa hàng bán rong nhắm vào các lính đánh thuê đó giờ hẩm hiu đến mức có thể nghe thấy tiếng cú vọ.
“Quả nhiên mọi thứ bị ảnh hưởng quá lớn.”
“Đúng vậy. A, Miria kìa.”
Mái tóc cắt ngắn màu hạt dẻ nhạt được buộc lên hai bên ấy, cô ta đang nhận lấy một chiếc bánh mì từ chủ tiệm với tâm trạng cực kỳ mãn nguyện. Từ thái độ đó, chắc hẳn Miria đã trả giá thành công.
Và Miria đớp đầy một miệng bánh mì trước khi để ý đến chúng tôi, cô đánh tay vèo vèo và bước nhanh về phía này.
“Roxy-sama!! Roxy-sama!! Nhoằm nhoằm… chào buổi sáng!! Nhoằm nhoằm nhoằm nhoằm…”
“Chào buổi sáng, Miria.”
“Chọn một cái thôi, ăn hay là chào.”
“Ực, ngài cũng ở đây à. Ngài chìm sâu trong hào quang vĩ đại của Roxy-sama nên tôi không thấy.”
“Nè, chúng ta đã ký hợp đồng điều tra rồi đấy. Không chú ý lắng nghe à.”
“Có nghe chứ. Chỉ chưa xác nhận lại thôi.”
“Con nhỏ này…”
Khi tôi đang gầm gừ trong tâm trí, Roxy đã nắm lấy hai bá của Miria và kéo ra.
“Đau. Dừng gại i Rohii-sama.”
“Nghe này, Miria. Hôm nay hãy hành xử tốt với Fate nhé. Đây là một nhiệm vụ đặc biệt đó.”
“Vâng… em hiểu rồi.”
Bị người bản thân yêu mến và kính trọng la rầy, quả nhiên Miria cũng phải khiêm nhường. Cô đưa tay ra chủ ý muốn một cái bắt tay làm hòa với tôi.
Gì đây, tự nhiên ngoan ngoãn khác thường vậy. Tôi nghĩ vậy và bắt tay nhỏ nhưng,
“Cô, nắm có hơi mạnh quá rồi. Nếu là lính bình thường thì gãy tay rồi đấy.”
“Quả nhiên là người ở khu vực E. Nhưng cái nắm tay này sẽ là sợi dây kết nối giữa chúng ta. Tôi nhất định sẽ đạt đến được khu vực ấy giống như Aaron-sama.”
“Và chuyện đó không có dễ đâu.”
“Ể, thế sao?”
Nhỏ nghiêng đầu và nhìn thẳng mặt tôi hỏi Miria thật sự chỉ sống với tinh thần cao vời vợi thôi à
Bắt tay với ác ý thế này là liên kết được với tôi. Nếu mà liên kết được thật chắc tôi cũng giật mình không kém đâu.
“Tiếc thật, mất công bắt tay với ngài rồi.”
“Ăn nói ác quá đấy… làm tôi bị thương rồi đây này.”
Nói xong Miiiria phóng về bên cạnh Roxy. Cái con Chủ nghĩa tôn thờ Roxy này.
Thế nhưng hôm nay tôi lại phải tham gia tổ đội cùng Miria này. Mugan cũng đã nhờ tôi để mắt đến Miria, và tôi lớn tuổi hơn nên phải nhẫn nhịn thôi.
Roxy cười khúc khích, đốc thúc cả nhóm hướng về Thảo nguyên Goblin.
“Để tình bạn thấm thiết hơn, chúng ta cùng đi nào.”
“Vâng, Roxy-sama.”
Không hiểu sao tôi biết cảm giác này. giống y như lần chúng tôi đã cùng đồng hành đi đến Thung lũng vĩ đại màu lục.
Có nghĩa là Roxy thường la mắng Miria thế này nhưng em ấy lại có suy nghĩ vầy là được rồi nên đối xử dễ dãi với nhỏ. Và Miria biết điều đó nên không có ý muốn sửa đổi.
Cái vòng luẩn quẩn này. Tôi hiểu được vì sao Mugan phải khổ sở đến mức ôm đầu rồi.
Nhưng tôi thấy Miria cũng đã trưởng thành hơn một chút khi nhỏ bé giọng nói với tôi.
“Hôm nay tôi sẽ thân thiện với ngài. Vì ngài đã giúp đỡ tôi ở Gallia…”
“Vậy sao, thế thì lần nãy cũng giúp đỡ nhau nhé.”
“Nhưng để tôi nói trước, từ giờ đừng nhẹ nhàng với tôi nhé.”
“Là sao.”
Nhỏ không trả lời, chỉ bước về phía bên cạnh Roxy. Đừng nhẹ nhàng là có ý gì.
Trong khi tôi đang rối trí thì Greed, người im lặng nãy giờ, đã lên tiếng qua Đọc tâm trí.
[Cô gái đó chắc hẳn có phần nào đó giống chú.]
“Tôi có thấy gì giống đâu.”
[Thì cô ta không cho chú thấy đó. Giống như anh bạn nào đó.]
“Chậc, đừng cà khịa người ta nữa.”
[Hahaha, ta đây đã luôn quan sát chú mày mà.]
Tôi đã đi cùng với Greed từ khi mua ông ta ở tiệm bán rong. Dù chưa được một năm nhưng đã cùng nhau trải qua một thời gian nồng đậm.
Tôi biết, toàn là thăng trầm thôi.
Tôi không biết Miria đã trải qua những gì trước tri vào quân đội Vương đô nhưng hồi xưa cô ta đã bảo cô được nuôi dưỡng trong cô nhi viện. Cô ta cũng là người đã trải qua nhiều khó khăn sao.
Sau khi ra khỏi cổng tây, tôi có ý đi bên cạnh Roxy nhưng lại bị chó canh Milia gầm gừ.
Dù nói là đối xử tốt với nhau nhưng liên quan đến Roxy thì lại là chuyện khác à. Được thôi, đằng nào thì tối nay em ấy sẽ dạy riêng cho tôi cơ mà. Tôi sẽ làm nhỏ ghen đến mức khóc ra máu.
Tôi nở nụ cười thân thiện và tiến bước, cuối cùng cũng đến Thảo nguyên Goblin. Hoài niệm thật, nhớ hồi xưa giết không biết bao nhiêu con goblin ở đây để thử nghiệm kĩ năng Bạo thực.
Lúc đó chỉ cần nhìn vào mấy bụi cây xào xạc là biết bọn goblin đã sinh sôi phát triển đến nhường nào.
Nhưng giờ Thảo nguyên goblin rất khác. Không thấy cả chữ G trong goblin, không biết tụi nó đang ở đâu.
“Đùa sao!? Không có con gob nào hết. Roxy-sama, mọi người chỉ nói số lượng chúng giảm xuống thôi…”
“Lạ thật. Nếu tính đến khả năng sinh sôi của gob thì từ khi thành lập Vương đô đến giờ chưa có chuyện như thế này xảy ra bao giờ.”
Tôi cùng đồng tính. Và Greed nói.
[Fate. Nhìn xuống chân xem. Theo như vết tích của bọn goblin thì chắc chắn bọn chúng đã đi vào Rừng Hobgoblin rồi.]
“Thật này.”
Tôi truyền đạt lại cho Roxy và Miria. Chúng tôi cùng gật đầu và nhìn về phía Rừng Hobgoblin.
“Không hiểu sao… em có cảm giác khó chịu phát ra từ khu rừng.”
“Đúng vậy, em cũng nhận thấy nguồn ma lực khó chịu đó. Fate, anh nghĩ sao?”
“Dù sao cũng phải đi thôi. Nếu không thì sao biết được chuyện gì đã xảy ra.”
Chúng tôi rút kiếm ra để đề phòng cho trận chiến có thể diễn ra bất cứ lúc nào và bắt đầu đi vào Rừng Hobgoblin, nơi đang tỏa ra khí tức xui xẻo.
shinigamilnteam.com
Trans: Jin
Leave a Comment