Berserk of Gluttony - Chương 109
Chương 109: Roxy-sensei
Bữa sáng đã được chuẩn bị khi tôi cùng Sahara vào phòng ăn. Rõ ràng, mấy người Aaron vẫn chưa ăn sáng mà đợi tôi đến.
Phòng ăn giờ đây đã được sửa sang cho sạch đẹp hơn, với tường và sàn nhà được ốp gỗ tạo cảm giác ấm cúng. Chúng tôi nghĩ rằng nếu sử dụng đá cẩm thạch có vẻ sang trọng hơn, nhưng đáng tiếc thay nhà Babartos nghèo rớt mùng tơi. Lý do thì, phần lớn của cải của gia tộc đã dùng vào việc tái thiết lãnh địa.
Còn may, ở mấy ngọn núi gần lãnh địa có nhiều muối mỏ chất lượng, chúng tôi có thể bán cho những nơi khác để kiếm thu nhập. Ngoài ra, để ổn định ngân sách chúng tôi còn trồng thêm các loại cây gia vị khác nhau.
Phương pháp canh tác là dựa trên kiến thức mà Seto có được sau khi chuyến lữ hành khắp các đất nước. Vùng đất trong lãnh thổ dường như phù hợp để trồng các loại cây gia vị. Ớt, hạt tiêu và nghệ là mặt hàng có nhu cầu cao trên khắp đất nước, bởi vậy chúng tôi bắt đầu với những thứ đó. Vì chưa có nhà nào có thể cung cấp số lượng lớn một cách đầy đủ, nên nếu thành công sẽ thu về lợi nhuận khổng lồ với một thị phần áp đảo. Tôi nhớ quyết sách này là do Seto nhiệt tình đưa ra.
Trước khi rời khỏi lãnh địa, tôi đã dành thời gian đến thăm đồn điền. Các cây gia vị đang phát triển tốt. Nếu không có gì bất trắc, vụ thu hoạch đầu tiên sẽ không gặp trở ngại nào. Lúc đó, Seto nói rằng anh ấy sẽ báo cáo lại với tôi khi mang các loại gia vị mới thu hoạch đến Vương đô.
Hi vọng sẽ là một tin tốt lành.
Khi nông nghiệp đi vào quỹ đạo, chúng tôi sẽ tiến tới lĩnh vực công nghiệp. Không thể để xảy ra sai xót ngay những bước đầu tiên.
Từ Roxy, chúng tôi nhận được sự hỗ trợ về phương pháp trồng nho. Sẽ mất một chút thời gian, nhưng cuối cùng từ đó có thể làm ra rượu vang. Tuy không thể sánh được với đẳng cấp rượu vang nhà Heart, nhưng vẫn đáng để thử.
Thấy tôi thất thần, Sahara cười khúc khích.
[Fate-san hôm nay trông vui hơn vì ngài sắp gặp Roxy-sama.]
[Uh….khụ..khụ]
Vô tình, bánh mì đã ở trong miệng khiến tôi bị nghẹn và ho sặc sụa.
[Cảm ơn vì bữa ăn]
Nói xong, Sahara nhanh chóng dọn dẹp bát đĩa.
Tôi cũng vội vàng ăn xong bánh mì và súp.
[Em sẽ làm gì vào hôm nay? Vẫn như thường lệ sao?]
[Vâng, đúng vậy. Em sẽ phụ việc trong trại trẻ mồ côi.]
Ngay cả sau khi trở thành người giúp việc của gia đình Barbatos, Sahara vẫn thường đến thăm trại trẻ mồ côi nơi cô bé từng được nuôi dưỡng. Mặc dù không có quan hệ huyết thống với nhau, nhưng cô bé vẫn chăm sóc những đứa trẻ mồ côi như anh em ruột của mình.
Cá nhân tôi muốn chuyển những đứa trẻ này đến lãnh địa Barbatos. Nhưng thật không may, môi trường hiện tại này không phù hợp với trẻ em.
[Nếu thế thì, cùng đi đi. An ninh xung quanh thủ đô đã trở nên tốt hơn, nhưng tình hình các khu ổ chuột vẫn chưa ổn định lắm.]
[Em cảm ơn.]
Cầm lấy bát đĩa của mình và đi đến nhà bếp với Sahara. Sau khi đặt chúng vào bồn rửa, hai đứa rửa cạnh nhau.
Nhà bếp rất rộng, nó rộng gần như ngôi nhà tôi từng sống ở khu ổ chuột. Tất nhiên, bồn rửa được xây dựng sao cho có thể được sử dụng bởi năm người cùng một lúc.
Nơi này quá rộng, tôi e rằng ngay cả tôi, Aaron, Sahara và Mimil gộp lại cũng không thể sử dụng toàn bộ.
Aaron cười với tôi. Lúc này, có lẽ hơi rộng, nhưng khi các thành viên trong gia đình và số lượng người hầu tăng lên, cuối cùng nó khó có thể đáp ứng với mọi người.
Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được điều đó vào bây giờ, nhưng Aaron nói rằng sau này tôi sẽ hiểu.
Sau khi dọn sạch, tôi quay trở lại phòng của mình để lấy Greed.
[Để ông đợi lâu.]
『Ngươi định để ta chờ dài cổ sao?』
[Đừng như thế chứ. Hôm nay chúng ta sẽ khảo sát khu rừng hobgoblin. Tôi sẽ có thể lấp đầy dạ dày của mình.]
『Có phải là kỹ năng Bạo thực?』
[Đúng thế. Thôi nào, Sahara đang đợi ở cửa trước.]
Trang bị của tôi đã bị hư hỏng nặng từ trận chiến với Rafal, nhưng Jade Stratos mà tôi gặp ở Babylon đã sửa chữa nó. Vì tôi có hợp đồng cá nhân, nên được ưu tiên bất kể tình trạng của trang bị.
Jade đã trở thành đối thủ cạnh tranh nổi tiếng trong số các thợ thủ công ở Babylon. Lý do rất đơn giản. Đó là do tôi, người đã thực hiện một hợp đồng độc quyền, đã đánh bại Thiên long.
Ngay khi biết rằng tôi đang mặc những trang bị do Jade làm ra, các chiến binh ở Babylon đã nhanh chóng kéo đến.
Mặc dù đã trở nên nổi tiếng nhưng Jade vẫn khiêm tốn và nghiêm túc với công việc chế tạo.
Cậu ấy đã cố gắng trau dồi kĩ năng chuyên môn. Tuy trang bị của tôi trông giống như trước đây, nhưng nó thực sự đã được gia cố ở nhiều chổ. Sức mạnh phòng thủ của nó đã được khuếch đại rất nhiều bởi các sợi kim loại có độ dẫn ma thuật cao gọi là Mithril dùng để may áo khoác và quần.
Vì nó chưa được thử nghiệm, tôi không biết hiệu quả của nó như thế nào. Nhưng vì anh ấy đã viết nhiều điều hay về nó trong bức thư đi kèm với thiết bị, tôi đoán tôi có thể mong đợi những điều tuyệt vời từ nó.
Sahara vác một cái vali lớn một đang đợi trước hiên nhà, nơi được trải thảm màu mang cảm giác yên bình.
[Xin lỗi đã để em đợi lâu. Được rồi, chúng ta nhé?]
[Vâng]
Và thế là hai chúng tôi rời khỏi biệt thự. Sahara đang mang một chiếc vali khá to, nhưng em ấy từ chối khi tôi đề nghị mang nó cho.
[Em là một người hầu, làm sao có thể để cho chủ nhân Fate-san của mình mang hành lý?]
[Nơi đó rất xa, hãy nói cho anh biết nếu em mệt, được chứ?]
[Em sẽ cố hết sức!]
Không chừng bởi luôn tự mình xử lý mọi việc, nên Sahara không muốn phụ thuộc quá nhiều vào tôi hoặc Aaron.. Mà, em ấy cũng mới chỉ dọn đến đây chưa bao lâu. Có lẽ sẽ thêm một lúc nữa để có thể thay đổi nhận thức.
Trong khi mải theo dõi Sahara bước đi đầy hăng hái, chúng tôi đã đến cổng ngăn cách khu dân cư hiệp sĩ thánh với các quận khác. Điểm đến của chúng tôi, khu ổ chuột, nằm trong khu dân cư. và phải đi qua khu thương mại.
Thông thường, mọi người sẽ qua tra hỏi của những người lính giữ cổng. Nhưng tôi được lập tức thông qua vì là người đứng đầu gia đình Barbatos.
Về phần Sahara, vì em ấy đi qua cánh cổng này gần như hàng ngày, những người gác cổng đã ghi nhớ khuôn mặt.
[Chào buổi sáng, Shara-chan!]
[Chào buổi sáng]
Sahara khẽ cúi đầu lịch sự. Vì lí do nào đó….. những người lính sẽ vây quanh em ấy với nụ cười rạng rõ trên khuôn mặt. Tôi thậm chí còn nhìn thấy một người lính lớn tuổi đã động viên cô ấy.
Sahara rất nổi tiếng. Tôi cảm thấy hơi ghen tị, nhưng tôi hơi lo lắng. Điều gì sẽ xảy ra nếu những tên sàm sỡ đến gần?
Em ấy đi qua cổng, tặng nụ cười hồn nhiên cho những người lính đó.
[Fate, nhanh nào]
[Được rồi....được rồi]
Khi chúng tôi đi dọc khu thương mại, tôi hỏi em ấy về những gì đã xảy ra ở cổng vừa nãy.
[Lần nào cũng vậy à?]
[Vâng. Đôi khi họ cho em một ít đồ ngọt. Đó là một món quà tuyệt vời để mang đến cho những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi vì thế em thấy rất biết ơn họ.]
Thấy Sahara đã thực sự quan tâm đến nó, tôi đã nhớ những gì Aaron đã nói trước đó.
Đứa trẻ này sẽ trở thành một người phụ nữ tốt đẹp hùng mạnh trong tương lai...Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao ông ấy nói như vậy.
Sahara đi qua khu thương mại mà không hề để mắt đến mấy cửa hàng hay tiệm vỉa hè. Nếu là tôi, tôi ít nhất sẽ ghé qua một chỗ trên phố. Nhìn xung quanh, có những quầy hàng bên đường bán bánh quy và kẹo. Ngay cả tôi, những người không thường thích mùi đồ ngọt cũng cảm thấy muốn mua và ăn nó.
Tôi nhớ em ấy rất thích ăn bánh quy.
[Có muốn ăn không?]
[….Không.]
Khi tôi hỏi, em ấy quay mặt đi. EM ấy luôn bận rộn với công việc nhà và giúp đỡ tại trại trẻ mồ côi. Nó có thể là một cái gì đó không cần thiết, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn ổn.
Tôi nhanh chóng đặt mua một vài bánh quy lớn từ người bán. Và cũng yêu cầu thêm một vài cái vào hai túi nhỏ.
[Sahara, cái này cho em như một lời cảm ơn vì đã luôn làm việc chăm chỉ. Em có thể chia sẻ chúng với những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi.]
[Uaaaaaa, có thật là ổn khi đưa cái này cho em không ..? Cảm ơn nhiều]
Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi Sahara vui vẻ. Em ấy phải hành động như người trưởng thành dù tuổi còn nhỏ. Đôi khi, tôi lo lắng rằng cuối cùng em ấy cũng bị choáng ngợp. Thấy có biểu cảm như một đứa trẻ như thế cũng khiến tôi hạnh phúc.
Hai chúng tôi đi dọc khu thương mại trong khi nhai bánh quy. Những chiếc bánh này ngon đúng như tôi mong đợi.
Hương vị ngọt ngào của đường, không, nó phải đến từ mật ong. Vị ngọt tự nhiên tan chảy trong miệng, xua tan sự mệt mỏi từ các công việc hàng ngày. Bơ được sử dụng còn tươi. Giòn tan khi đưa vào miệng, dần dần trở nên mềm mại và tạo ra chút dư vị béo ngậy còn đọng lại.
[Thật ngon, Fate-san!]
[Ừm. thực sự là như vậy. Thỉnh thoảng anh sẽ mua lại nó]
[Vâng!]
Trong khi tôi đang nghĩ về những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi trong khi nhai bánh quy từ từ, một giọng nói quen thuộc gọi tôi.
[Ăn gì ngon vậy?]
[Roxy!]
[Xin chào....Roxy-sama]
Roxy đến gần chúng tôi, nhìn xen kẽ giữa tôi và Shara. Tôi đã nghĩ rằng mình không làm bất cứ điều gì sai trái, nhưng khi bị nhìn chằm chằm như thế, tôi cảm thấy như mình đã làm gì đó sai.
[Chúng ta sẽ khảo sát khu rừng Hobgoblin, Fate. Tại sao anh vẫn đi lại thong thả trong khi ăn bánh quy?]
[À..thì, anh chỉ đang hộ tống Sahara đến trại trẻ mồ côi. Trong lúc đó, tôi đã mua bánh quy để tặng cho bọn trẻ. À, đây là của cem, Roxy.]
Tôi đã giao một trong những chiếc túi mà tôi đã có do người bán chuẩn bị trước. Sau đó, một điều bất ngờ đã xảy ra! Roxy mỉm cười như một bông hoa đang nở khi cô nhận được túi bánh quy.
[Có phải cho em không. Cảm ơn anh. Được rồi, hãy cùng hộ tống Sahara đến trại trẻ mồ côi.]
[Ah... cảm ơn ngài...Roxy-sama]
Sahara được hộ tống như VIP. Được bao hộ bởi hai hiệp sĩ thánh ở hai bên, nhưng em ấy đổ mồ hôi lạnh bởi ánh mắt của người qua đường.
[Em cảm thấy hơi lo lắng.]
[Không cần phải quan trọng hóa vấn đề như vậy.]
[Đó là vì Roxy-sama…Fate-san, nói giúp em đi?]
[Shara, không sao đâu. Roxy sẽ không nhượng bộ đâu.]
[Được rồi, mọi người! Hãy nhanh lên nào]
[[Vâng ~!]]
Được dẫn dắt bởi Roxy nhiệt tình, cuối cùng chúng tôi cũng đến trại trẻ mồ côi. Vì nó ở khu ổ chuột, nên tình trạng tòa nhà không được tốt lắm.
Mái nhà bị hư hại ở một số nơi. Nó sẽ bị dột khi trời mưa.
Tôi đề nghị với Sơ sẽ giúp đỡ trại trẻ mồ côi, nhưng đã bị từ chối. Tất cả họ muốn đối mặt với khó khăn bằng chính sức của mình mà không cần có người xung quanh.
Sahara vào trại trẻ mồ côi và ngay lập tức đi gặp bọn trẻ. Tất nhiên, mang theo túi bánh quy. Từ những âm thanh vui mừng của trẻ em đến từ phòng sau, món quà này dường như là một thành công lớn.
Tôi và Roxy đã nói chuyện với sơ được một lúc.
Nội dung của buổi nói chuyện bao gồm tình trạng an ninh trong khu ổ chuột gần đây, tình trạng phát triển của bọn trẻ và trại mồ côi.
Ngoài ra, Sơ còn gặp vấn đề liên quan đến việc thiếu giáo viên sẵn sàng giáo dục bọn trẻ. Giáo viên đã từng dạy đã phải trở về quê gần đây.
Mặc dù Sơ có thể dạy đọc và tính toán đơn giản, nhưng cô không thể dạy cho bọn trẻ những môn học nâng cao khác đúng cách.
Roxy sau đó nói rằng em ấy tình nguyện công việc này, cho đến khi trại trẻ mồ côi có thể tìm được người thay thế. Tôi tự hỏi liệu nó có phải là tốt hay không ..
Tôi có một chút lo lắng.
Tôi không có nghĩ là Roxy không thể dạy, nhưng đối với một người ở vị trí của em ấy, thường rất bận rộn.
[Em không phải chấp hành nhiệm vụ ở trong sao?]
[Không sao đâu. Gần đây, Eris-sama đã chia đều nhiệm vụ cho các hiệp sĩ thánh. Do đó, tem đã không phải gánh vác nhiều như trước đây nữa.]
[Nếu là thế, vậy thì Roxy-sensei, xin hãy cố gắng hết sức]
[Vâng, cả Fate nữa.]
Ơ, sao tôi phải dạy chứ. Tôi không thể làm điều đó. Về phần tôi, tôi chỉ có thể đọc và làm số học đơn giản giống như Sơ.
Roxy sau đó đưa cho tôi một cái nhìn khó hiểu.
[Đừng hiểu lầm. Fate sẽ trở thành học viên ở đây. Em chắc chắn sẽ dạy cho anh đúng kiến thức phù hợp của một thành viên trong gia đình Barbatos!]
[Eeee, làm ơn tha cho anh đi mà, Roxy]
[Không, là Roxy-sensei chứ]
[Uaaaa, có vẻ em đã sẵn sàng rồi nhỉ!]
Roxy sẽ dạy tôi gì đây? Thành thật mà nói tôi đã rất sợ hãi vì tôi học không giỏi. Nhưng sau đó, em ấy thì thầm điều gì đó vào tai tôi…..
Nếu tôi không làm tốt, thì sẽ không để tôi quay trở lại biệt thự. Rõ ràng, tôi sẽ không được nghỉ ngơi trừ khi tôi cố gắng học tập chăm chỉ….
Leave a Comment