Berserk of Gluttony - Chương 100

Chương 100: Fate và Roxy 
Thiếu niên tóc bạc xoay vòng vòng Hắc thương Vanity. Cứ như nó là một phần của cơ thể vậy. 
Chúng tôi sẵn sàng vũ khí để chống lại hắn, kẻ mang một sức mạnh lạ thường. 

Tôi muốn dùng kĩ năng Thẩm định tuy nhiên hắn sẽ cùng lúc dùng ma lực phản lại thôi. Và tôi sẽ mù hai mắt. 
Nếu chiến đấu cùng với người ở trong khu vực E thì không những Thẩm định không thành công mà nó còn là một hành động liều mạng. 

Thái độ của đối phương vẫn không đổi. Gã thiếu niên vẫn cứ nhìn chúng tôi đầy khinh bỉ. 

「Từ lúc đó cũng đã… vài thiên niên kỉ rồi nhỉ. Một ngàn năm? Hai ngàn năm? Hay không lẽ nào đã bốn ngàn năm rồi. Thời gian trôi qua cứ như chớp mắt ấy nhỉ. Cậu có nghĩ vậy không, Myne? 」
「Shin… ta chắc chắn lúc đó mày đã chết rồi cơ mà」

「Cậu cũng biết rồi mà, tôi có chết đâu. Thì tại tôi luôn giấu một phần cơ thể ở đâu đó trên thế giới này cơ mà. Khả năng hồi phục của tôi không như lũ người tầm thường kia. Mà, vấn đề lớn nhất chắc là việc hên hay xui thôi. Nhưng có vẻ như tôi là người thắng trò cá cược này rồi nhỉ. Vì tôi đã phục sinh được 」

Hắn bỗng nhưng hóa thành một đàn dơi lớn rồi xuất hiện ngay bên cạnh chỗ chúng tôi. Tay vẫn đang xoay xoay Hắc thương. 

「Tôi đã khác với lúc đó rồi. Mine cũng nên trở về bên này đi. Sắc dục tịt ngòi, không sử dụng được vũ khí, Bạo thực mãi mới đạt được Khu vực E. Với những tên này thì còn lâu mới đánh bại được tôi」
「Shin…」
「Muốn thử không, dù tôi nghĩ kết quả đã rõ ràng」


Sau khi nói thế, cặp mắt của Shin phát ra ánh sáng đỏ
Kuh… gì thế này… Giống như lúc kỹ năng Bạo thực của tôi rơi vào trạng thái Cuồng thực. 
Eris đứng bên cạnh tôi cũng nín thở và không thể cử động được. 

「Ôi chao. Ta chỉ mới nhìn nghiêm túc một phát thôi mà hai người đã bị áp đảo rồi sao. Khó coi quá đấy」

Shin tỏ vẻ chán nản khi nhìn tôi và Eris. Có lẽ hắn muốn chơi đùa với chúng tôi nhưng chỉ có một người có thể tham gia vào trò chơi ấy nên hắn bỏ cuộc. 
Khi ấy, Myne giơ Hắc phủ lên và nói chuyện với Shin. 

「Mở cánh cửa tới chỗ của anh ta mau」
「Cậu… vẫn muốn tìm sao. Nhưng tôi không ghét chuyện đó đâu」
「Shin!」

Myne tiến sát lại gần Shin trong nháy mắt và bổ dọc hắn. Myne quá nhanh khiến tôi chỉ nhìn thấy một vệt mờ. 
Shin đã bị cắt đôi một lần nữa hóa thành một đàn dơi và xuất hiện ở vị trí khá xa nơi chúng tôi đang đứng. 

「Cậu vẫn như ngày nào nhỉ, cô gái cuồng chiến. Được thôi, tôi sẽ dẫn cậu đi. Nào, hãy theo tôi. Chỉ tiện đường thôi nhưng Cánh cổng dẫn đến chỗ tên đó cũng là đích đến của tôi mà. Thế nào, Myne… đi thôi」

Shin hóa thành một đàn dơi và bay về phía đông. 
Myne nhìn tôi một lúc lâu. Không phải với ánh mắt của một cô gái vô cảm, đôi mắt khép hờ chứa chan một chút đượm buồn. 
Có một con dơi đang bay vòng quanh. Nó như muốn hối thúc Myne đi nhanh lên. 

Giờ họng tôi như bị chặn lại, không thể thốt ra. Tôi muốn bảo cô đừng đi nhưng không thể nói được gì. 
Đứng giữa khoảng cách giữa bản thân và sức mạnh áp đảo của Shin, tôi bó tay. Tôi đã trợ giúp Mine đến tận hiện tại nhưng giờ lại không thể nói được gì! 
Không được. Tôi chắc chắn sẽ hối hận. Tôi không muốn thế chút nào. 

「My…… ne…… 」

Tôi bị bóp chặt giống như bị bao bọc bởi lời nguyền của Shin. Bằng giọng nói méo mó, bằng cách nào đó… tôi đã gọi được Myne. 
Con dơi bay về phía tôi và tỏ vẻ ngạc nhiên. 

「Ghê đấy. Chắc phải thay đổi đánh giá vết cậu thôi. Nhưng mà cô ấy không dừng lại. Dù cậu muốn vậy đi chăng nữa. Trong cuộc đời này, ai cũng có một thứ quan trọng không thể bỏ mặc. Trường hợp của Myne là Cánh cổng dẫn đến chỗ của hắn. Hẹn gặp lại」
「Đừng… đi! Myne, đừng đi mà! 」

Tôi không bận tâm đến trường hợp sẽ có gì không tốt diễn ra. Một mình đi vào chốn đó… dù có là nguyện vọng của bản thân thì lao đầu vào như thế là không ổn chút nào. Chúng ta vẫn là đồng đội cơ mà… dù tôi còn yếu nhưng tôi muốn cô tin tưởng tôi hơn. Vì tôi sẽ ngày càng mạnh hơn nữa. 

Nghe thấy những lời của tôi, Myne… hơi rung động. Lần đầu tiên tôi thấy cảm xúc đó của cô ấy. Bình thường cô ấy luôn có vẻ mặt mặc kệ sự đời. 
Vẻ ngoài của cô ấy -- chỉ là một đứa trẻ bình thường. 

「Cảm ơn vì tất cả. Có Fate ở bên, lâu rồi tôi mới vui như vậy」
「Myne! 」
「Xin lỗi nhé」
Myne cùng với con dơi tiến về phía đông. Chỉ sau vài giây… tôi không còn nhìn thấy bóng dáng cô ấy nữa. 
Từ những đám mây đang che khuất bầu trời Vương đô, tuyết bắt đầu rơi từng hạt. 
Lời nguyền của Shin đã được giải từ hồi nào nhưng tôi và Eris vẫn đứng chôn chân tại chỗ. 
Không, lời nguyền vẫn tiếp tục đến hiện giờ. 

Mất đi người thân, tôi đang tính xem từ giờ sẽ làm gì. Cảm giác bất lực thật cay đắng. Lẽ nào cảm giác của Roxy, người bị bỏ lại ở Gallia cũng như thế này. 

「Tôi đúng là ngu ngốc…」
『Wao, giờ mới biết à. Thiệt là, vậy mới là Fate chứ. Nhưng mà』


Greed bắt chuyện thông qua 《Đọc tâm trí》. Không phải bằng giọng điệu như mọi khi mà là có chút êm tai hơn. 
Eris cũng tỏ vẻ có lỗi và dựa vào người tôi. 

「Giờ làm gì tiếp, Fate」
「Trở về dinh thự là Barbatos thôi. Chắc Aaron đang lo lắng lắm」
「Thế ổn chứ. Không đuổi theo Myne sao」
「Nếu tôi nghe theo con tim và đuổi theo Mine thì tôi không thể quay lại được nữa. Với lại tôi còn có trách nhiệm như một người đứng đầu gia tộc Barbatos」
「Đúng ha.  Hôm nay chắc sẽ lạnh lắm. Nếu không nhanh làm ấm thì sẽ bị cảm đấy」

Trên đống đổ nát của Khu quân sự, tuyết đáng bắt đầu tích tụ. 
Tiếng còi báo động đã ngừng. Trận chiến trong Vương đô đã đến hồi kết. 

Và một đêm dài cũng đã khép lại, ánh dương đang dần lo mặt ở phương đông. Dù có chuyện gì xảy ra, một ngày mới cũng sẽ đến. 
Con tim tôi vẫn chưa bình tĩnh lại do có quá nhiều thứ xảy đến, nhưng về thôi. Không có gì tuyệt hơn việc có một nơi để trở về. 

Tôi cùng với Eris đi về Khu Thánh kị sĩ. Đã có từng này chuyện xảy ra vào ban đêm. Binh sĩ và Thánh kị kĩ đi ngang qua chúng tôi trông rất hoảng loạn. 

「Vì vấn đề này nên Khu quân sự phải đóng cửa một thời gian thôi」
「Không phải chuyện của tôi」
「Mà thì thế. Chuyện quản lý Vương đô là của Envy nên mị cũng không có cảm giác rằng đây là Vương quốc của mị」
「Từ bây giờ hãy làm nữ hoàng đàng hoàng vào」
「Rõ ạ. Nhưng mà chán lắm」


Có ổn không đây. Cái bà nữ hoàng này… 
Có hai Bạch kị sĩ đàn chạy đến chỗ cô ấy. Họ báo cáo rất nhiều điều và Eris cũng nghiêm túc nghe họ, nhưng cuối cùng cổ vừa ngáp vừa trả lời. 

「Chuyện còn lại nhờ các ngươi. Xử lý cho tốt vào nhé.」
「「Vâng! Vậy chúng thần xin phép đi trước」」


Tôi không rõ mấy thím Bạch kỵ sĩ đó có làm đúng như cái chỉ thị ngắn cũn đó không, nhưng thế chẳng phải là đùn việc cho cấp dưới à. Đúng là chán thật. Bạch kĩ sĩ chắc đang nghĩ mình được tín nhiệm nên hớn hở rời đi. 

Mà, nếu mọi việc tiến triển tốt thì ổn thôi… kệ đi. 
Eris đoán được nỗi lo của tôi nên giải thích với giọng đắc ý. 

「Những đứa trẻ đó từ xưa đã nghiêm chỉnh rồi nên ổn thôi. Mặc dù điểm trừ là quá nghiêm chỉnh」

Có vẻ như Envy là một vị vua đi theo thể chế cũ. 
Về việc tạo ra một cá nhân đặc biệt để tậm trung hiện tượng Hate. Nhưng hiện thực là hận thù của người dân và những hành động làm tăng Hate của con người đã làm lượng Hate tăng quá cao qua nhiều năm tháng. Và Roxy, người được nhân dân yêu quý được chọn làm vật hiến tế sống, và mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng tôi đã đến Gallia và phá bỏ tất cả. 

「Buồn cười thật, cách làm của Envy có hơi… nhưng anh ta cũng thật lòng mà. Nếu đổi lại là tôi thì tôi sẽ cố gắng thực hiện bằng mọi giá rồi. Đó cũng là lỗi của tôi. 」

Eris nói. Sống và lỡ làm nhiều điều sai trái. 

「Thế nên tôi sẽ làm đất nước này dễ sống hơn dù chỉ một xíu」
「Tin được không đấy?」
「Được mà. Thế thì lấy hôm nay làm ngày ăn kẹo thoải mái nhé」
「Hả, vì sao」
「Mọi người sẽ hạnh phúc nếu được ăn kẹo mà」
「A..a, tôi thấy lo lắng cho tương lại đất nước này quá」
「Ểhhhhh, mị nghĩ đó là ý kiến hay mà! 」

Sao ngạc nhiên dữ vậy má! Nhưng chắc là giúp cho cuộc sống dễ hơn trước đấy. Với lại các Bạch kị sĩ hỗ trợ có năng lực nữa. 
Tiếp tục đi cùng với Eris và khi đến trước cổng dinh thự nhà Barbatos, tôi thấy có rất nhiều người tập trung lại. 
Từ Aaron đến chủ quán rượu đều ở đó. Cả những người đầy tớ bên nhà Heart nữa. 
Và trong số đó, hình bóng một người con gái xuất hiện. Mái tóc vàng óng ánh đung đưa theo từng bước nhân nhanh nhảu, một hình bóng vẫn như ngày nào. 

「Roxy-sama… 」

Eris, người đã đi cùng tôi cho đến lúc nãy, đã đọc không khí và đi ra chỗ khác. 
Sao không nói cho tôi biết, giờ tôi vẫn tiếp tục đi về phía cô ấy và không thể dừng lại. 

Roxy có buồn không, hay là tức giận, hay là muốn rầy la tôi? Hay là gì khác? Nhiều suy nghĩ trong đầu tôi đang quay mòng mòng. 

Bước chân của tôi dừng lại khi đến trước mặt cô ấy, ánh mắt chúng tôi chạm chau. 
Phải nói gì đó… Roxy mỉm cười nhìn ngắm tôi, đứa muốn mở mồm ra nói gì đó. Nhưng những lời của cô ấy đã thổi bay ý định đó. 
「Mừng trở về, Fate」
「Roxy-sama… 」

Tôi nói vậy và cô ấy lắc đầu. 

「Sai rồi. Anh giờ cũng là một Thánh kị sĩ, và còn là người đứng đầu nhà Barbatos. Không cần dùng kính ngữ với em đâu」

Đúng, đúng vậy. Tôi không còn là Fate gác cổng nữa, cũng không phải là đầy tớ nhà Heart, cũng không phải là chiến binh ẩn danh Mukuro. 
Là một Thánh kị sĩ giống Roxy, và chủ nhân nhà Barbatos. Tôi không còn gì thua thiệt cô ấy nữa. Như Greed thường nói, hãy hãnh diện lên

「Roxy, xin lỗi… vì đã im lặng cho đến bây giờ. Cũng đã gây ra nhiều phiền phức cho cô. Tôi… 」
「Em không cần anh phải xin lỗi. Chẳng phải em đã nói ở Gallia rồi sao, Fate là Fate. Dù ngụy trang bản thân nhưng cũng là vì anh chiến đấu vì ai khác đúng chứ. Em rất tiếc về việc Chad Brerlic. Nhưng nguyên nhân chính cũng là vì em thôi. 」
「Không phải thế! Đó là vì anh tự tiệ…」

Tôi không thể nói phần sau. Vì Roxy đã ôm chặt tôi. 


「Chúng ta là con người nên chúng ta sẽ phạm phải sai lầm. Em cũng vậy. Em đã mất rất nhiều thuộc hạ trong những trận chiến ở Gallia. Em luôn hối hận, mong ước có thể quay lại thời điểm đó thì có thể sẽ cứu vãn được. Nhưng đó chỉ là cảm xúc, và sống chung với nó đắng lắm, không dễ chút nào. Bây giờ vẻ mặt của Fate cũng trông cay đắng lắm đấy」

Roxy buông tôi ra và tiếp tục nhìn thẳng vào mắt tôi. 

「Thế nên, em sẽ nhắc lại một lần. Mừng anh trở lại, Fate」

Tôi cảm thấy khóe mắt đang dần nóng lên do sự hiền dịu của Roxy. Có lẽ nào nước mắt sắp tràn ra. 
Đặt hết cảm xúc vào từng từ ngữ, tôi nói ra những điều từ tận sâu trong tim. 

「Anh về rồi đây… Roxy」
「Vâng, mừng anh trở về」

Đi thật xa rồi trở về, quả thật là một vòng tròn cực kì lớn. 
Nếu đủ dũng khí đối mặt được với Roxy thôi cũng tốt, tôi đã nghĩ vậy. Nhưng giờ đây, một lần nữa cô ấy đã tha thứ cho tôi. 

Từ giờ trở đi có lẽ tôi sẽ còn phạm sai lầm. Nhưng đó cũng là điều chứng minh bản thân là con người, tôi sẽ ghim những lời này lại và tiếp tục sống. 

Roxy và tôi tiếp tục nhìn nhau trong phút chốc, cho đến khi Eris hết kiên nhẫn và lên tiếng phàn nàn. 
Nhìn một vòng xung quanh thì tất cả mọi người từ Aaron đến đầy tớ nhà Heart đều đang nhìn chằm chằm về phía này, họ chứng kiến hết rồi sao!? 
Có vẻ như chúng tôi đã hoàn toàn rơi vào thế giới riêng của hai đứa. 

Tôi chú ý đến mặt Roxy cũng dần đỏ lên. Chắc tôi cũng thế thôi. 
Mặc dù xấu hổ nhưng khá thoải mái. Con tim lạc lối giờ đã thấy yên bình hơn

Trans: Jin
Edit: Luugu

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.