Berserk of Gluttony - Chương 101
Trans:
DWR-team
Việc khôi phục lại dinh thự nhà Barbatos
đang diễn ra khá tốt đẹp. Trong khi đó, thiệt hại trong trận chiến diễn ra ở
khu quân sự cũng dần dần được phục hồi. Toàn bộ những khu nghiên cứu bị tổn hại
trong đêm điên cuồng hôm nọ đã được tu sửa, trừ những khu được nhà Brelic điều
hành trước đó.
Những Cơ sở nghiên cứu ghê tởm sẽ bị tháo
dỡ sau khi Eris và bạch kỵ sĩ đoàn tiến hành điều tra kỹ càng. Cái thùng kính
chứa cơ thể của mẹ Rafal sẽ bị tiêu hủy. Cơ thể bà sẽ được xử lý cẩn thận, và
sẽ được chôn cất ở nghĩa trang do Vương đô quản lý.
Tôi một lần nữa ghé thăm nơi mẹ Rafal ở,
để nhìn xem nhà Brelic đã làm gì. Trong trận chiến tôi chỉ tìm thấy một phòng
duy nhất, chắc phải có thêm những căn phòng khác nữa.
Căn phòng thuộc về kẻ từng là cha của
Rafal. Những thứ rải rác xung quanh thể hiện rõ sự độc ác của gã này, chúng làm
tôi cảm thấy kinh tởm.
Và rồi, tôi tìm thấy căn phòng mà có vẻ
như Rafal đã từng sử dụng, ở một tầng khác. Thật mỉa mai làm sao, khi nó nằm
ngay trên căn phòng có xác người mẹ của hắn.
Có một bức tranh treo trong phòng, trong
tranh, Rafal đang cười thật hạnh phúc bên người mẹ của mình. Các tư liệu nghiên
cứu về công nghệ Gallia nằm gọn trên kệ sách. Từ đó có thể thấy rằng hắn ta đến
đây để làm nghiên cứu thứ gì đó mỗi ngày.
Tuy nhiên, Bạch kỵ sĩ đoàn đã lấy hết đống
tư liệu hữu dụng và chỉ để lại quyển nhật ký Rafal viết lúc nhỏ.
Tôi tình cờ lướt vài trang nhưng rồi lại
bị sốc bởi nội dung của nó.
「 Rafal... ngươi,...chết tiệt...」
Sau khi đọc quyển sách này, tôi đã biết vì
sao Rafal lại trở nên méo mó (về mặt nhân cách) như vậy.
Đoạn đầu, hắn luôn viết về những ngày hạnh
phúc bên mẹ, nhưng rồi một ngày kia, mọi thứ thay đổi. Trang tiếp theo tràn
ngập trong nỗi buồn. Có lẽ đây là ngày mẹ hắn qua đời.
Tuy nhiên, cậu bé Rafal lúc đó lại bị cha
mình kể nghe những lời dối trá, rằng mẹ hắn qua đời do mắc phải một căn bệnh
truyền nhiễm, trong khi chính ông ta đã ra tay giết vợ mình. Rafal cũng bị cấm
nhìn thấy mẹ, vị sợ rằng sẽ bị lây bệnh.
Đương nhiên là lão ta sẽ không cho hắn
nhìn rồi, vì lão giấu xác trong một cái bể kính mà.
Vào một ngày nọ, khi Rafal chỉ mới 12
tuổi, hắn bám theo người cha mờ ám của mình, kẻ cứ liên tục dẫn những cô gái
trẻ về nhà. Chính lúc đó, hắn tận mắt chứng kiến cha cậu đặt xác một cô gái trẻ
vừa bị giết vào trong một cái bể kính với tâm trạng rất vui vẻ.
Có rất nhiều xác phụ nữ bị giam trong căn
phòng, và trong số đó Rafal tìm thấy xác mẹ mình, người mẹ xinh đẹp mà hắn hết
lòng yêu thương.
Tôi dừng đọc ở đó, tất cả những gì còn lại
trong quyển sổ là một đống những nét vẽ nguệch ngoặc.
Đặt quyển sách trở lại chỗ cũ, tôi quyết
định quay lại dinh thự.
Nơi này sẽ sớm bị đập đổ ngay khi xác của
những người phụ nữ đã được đem đi.
Ngày hôm sau tôi nhận được một thư mời từ
Roxy yêu cầu tôi ghé thăm.
Tôi dậy sớm trong tiếng chim hót, rồi nhìn
vào gương như thói quen mỗi ngày.
「 Yosh! 」
Với tư cách là người đứng đầu gia tộc
Barbatos, tôi không nên làm điều gì đáng xấu hổ, tôi nhanh chóng thay đồ, nhặt
lấy thanh hắc kiếm dựa bên tường.
『 Ho, hôm nay ngươi cỏ vẻ khá năng động
đấy. 』
「Tất nhiên rồi, hôm nay là một ngày quan
trọng mà. 」
『 Hahaha, mãi mới thấy ngươi chào ngày mới
với nụ cười tỏa nắng như vậy, ngày nào mặt ngươi cũng như ăn phải phân. 』
「 Ông im đi. 」
『 Chà, ta đoán là do cô gái kia, nhưng như
vậy không sao chứ? Kỹ năng phàm ăn chắc chắn sẽ nhắm vào cô ta. 』
「 Tôi hiểu chứ, nhưng tôi không thể cứ nói
dối mãi được. 」
『 Ta hiểu rồi...Vậy cứ làm điều mà Fate
mong muốn đi. 』
「 Vậy thì, chúng ta đi thôi chứ? 」
Tôi đã nói cho Roxy nghe về kỹ năng Phàm
ăn. Kể cả vậy, cô ấy vẫn chấp nhận tôi. Và rồi bản thân tôi dần nhận ra, rằng
tôi mới chính là kẻ luôn sợ hãi, và kết quả là khiến tôi làm những điều ngu
ngốc.
Có lẽ tôi đã quá mệt mỏi với việc tiếp tục
cuộc hành trình một mình, và tôi có cảm giác mình có thể thấy được một con
đường khác với Roxy ở bên.
「 Tôi muốn một lần trong đời được sống
thoải mái giống như Greed. 」
『 Ngươi muốn thành một thanh kiếm à?』
「 Đéo phải thế!?」
Vẫn như thường lệ, sao hắn cứ sử dụng cái
kiểu trả lời lười biếng như 『 Dù sao thì ta
đây chỉ là một cái vũ khí 』 !? Tôi không
biết khi nào ông ta mới chịu ngưng cái thói này lại.
『Này, không phải ngươi nên nhanh lên vì
Aaron đang chờ sao? Ông già đó lúc nào cũng dậy sớm cả.』
「Phải rồi. 」
Tôi rời khỏi phòng và bước xuống cầu thang
hướng về phía sảnh chính của dinh thự. Aaron đã chờ sẵn ở đó.
「 Xin thứ lỗi, tôi đến hơi trễ. 」
「 Không sao không sao, ta cũng chưa chờ lâu
lắm đâu. À phải rồi, việc xử lý gia tộc Brelic đã được quyết định.」
「 Và họ sẽ ra sao? 」
「 Danh hiệu thánh kỵ sĩ của họ, cũng như
tài sản sẽ bị thu hồi. Tài sản tức là nói tất cả mọi thứ ấy. Ta đang suy nghĩ
đến chuyện chăm sóc cho Mimil để giúp cô ấy đương đầu được với hậu họa.」
「 Eh, ông đang định nhận nuôi cô ấy sao? 」
Vậy nghĩa là cô ấy sẽ trở thành em gái
tôi, điều này khá ngạc nhiên đó. Aaron cười lắc đầu.
「 Nhưng không được. Ta không thể nhận nuôi
bất kỳ ai không được xem là thánh kỵ sĩ nữa.」
「 Vậy thì, ông tính chăm sóc cô ấy kiểu gì?
」
「 Dinh thự này đang thiếu nhân lực. Ta đang
nghĩ đến chuyện tuyển cô ấy...như một hầu gái.」
「 Eeee, con thật không thể nào tưởng tượng
nổi việc Mimil làm việc như một người hầu.」
「Sẽ không biết cho đến khi thử. Cô bé đó
phải suy nghĩ lại về hành động trong quá khứ của mình. Và với ta làm người giám
sát, ta mong có thể hướng dẫn cho cô bé lấy lại danh dự của mình.」
Mimil làm hầu gái nhà Barbatos sao...?
Cô gái trong trí nhớ của tôi là người sẽ
dẫm lên người tôi khi tôi đang nằm lăn lốc trên thảm, miệng cười nhạo 「 Thứ giòi bọ này đang làm gì ở trước cổng
nhà ta?」.
Nếu cô ấy làm hầu gái, khi tôi đang say
giấc nồng, liệu cô ta có gọi tôi dậy với câu 「 Dậy đi đồ sâu bọ」 như trong quá khứ không nhỉ? Nếu vậy thì
hẳn là cô sẽ là một cô hầu nực cười nhất quả đất mất.
「 Này ...có thể cân nhắc lại không? 」
「 Không cần đâu. Bình tĩnh đi, cô bé giờ là
người tốt rồi. Điều gì khiến cậu lo lắng về vấn đề này nhỉ? 」
「 Như kiểu, khi tôi đang ngủ, lỡ cô ấy gọi
dậy bằng cách đạp lên đầu con thì sao? 」
「 Cái quái gì thế? Sở thích mới của Fate à?
」
「 Thứ lỗi, tôi đang xàm thôi, xin ông hãy
quên mấy điều vừa nói. 」
Chà, tôi đoán mình cũng nên chấp nhận
Mimil đi thôi. Dù sao thì tôi cũng là kẻ giết hai người anh của cô ta Rafal và
Chad. Còn về phía Mimil, tôi đoán cô ấy cũng có lý do của riêng mình để đến đây.
Nhưng tôi vẫn nên để mắt đến cô nàng với
tư cách là chủ nhân.
「 Tôi rất mong đến lúc gặp Mimil ở đây.」
「 Nói hay lắm Fate. Vậy thì, chúng ta đi
chứ? 」
「 Vâng. 」
Khi vừa mở cửa dinh thự, tôi bắt gặp một
cô gái đang đứng đợi từ trước ngoài cổng.
Cô có khuôn mặt từa tựa Roxy, từ cô toát
lên một vẻ thân thiện. Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi chạy đến chỗ cô ấy.
「 Sao Aisha-sama lại đến đây? 」
「 Có gì không ổn sao? Giờ ta đã khá khỏe
rồi, nên ta phải ghé thăm vương quốc sau một thời gian dài vắng mặt.」
「 Một chuyến ghé thăm sao? 」
「 Thật ra thì, ta cũng chỉ vừa đến đây
thôi...con gái ta vẫn chưa biết việc này .」
「 Ngài đến đây và giữ bí mật sao!? 」
「 Ừ, Roxy sẽ rất ngạc nhiên. Thật ra con bé
còn chưa biết ta đã khỏi bệnh rồi cơ. Ta định trước tiếp báo cho nó.」
「 Ooohh... 」
Đầu tiên là Mimir, và giờ là
Aisha-sama...Có vẻ cô ấy muốn tạo bất ngờ cho con gái mình.
Một vài suy nghĩ không đùng đắn nảy lên
trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy khá phấn khích. Bỏ qua tôi đang mải mê suy
nghĩ, Aisha-sama chào Aaron.
「 Không phải là Aaron-sama đây sao! Mười
năm rồi mới gặp lại ngài đấy!」
「 Aisha phải không, cô vẫn xinh đẹp như
xưa.」
「 Mou, Aaron-sama vẫn dẻo lưỡi quá đi.」
Aisha đang vui, và vì một vài lý do nào
đó, cô ấy vỗ vai tôi liên tục. Cô ấy thật sự rất năng động … Tốt thật, u~n có
lẽ là quá tăng động.
Và cứ như vậy, đã gần đến lúc ghé thăm
Roxy, Kế hoạch Làm Roxy Cực Kỳ Ngạc Nhiên sắp được triển khai.
Leave a Comment