Berserk of Gluttony - Chương 11
Chương 11: Nghỉ ngơi một thời gian
Cây cung to với màu đen và đường cong hoàn mĩ. Dù mắt nhìn thì có vẻ nặng nhưng cầm lên thì không thấy thế.
Tôi nói chuyện cùng Greed trong hình thù Ma cung.
「Nà, không có tên ở đây, chẳng lẽ phải mua riêng à?」
『Không cần thiết. Đây là Ma cung mà. Tạo hình mũi tên bằng ma lực rồi sử dụng. Cứ thử đi rồi biết. Ở đằng kia, phía bên phải cái cây có một con, nhắm vào nó đi 』
Tôi muốn nghe điều đó sớm hơn. Quay mặt về phía bên trái, mũi tôi sắp nổ tung vì cái mùi kinh tởm. Nếu tôi cứ để im đầu ở đây, đống (mũi tên) shit đó sẽ xuyên qua mặt tôi mất.
Không thể chậm trễ cần phải xóa sổ nó. Thứ Hobgoblin Xạ thủ tồi tệ, nguy hiểm được gọi bằng cái tên thân mật là Kuso Archer.
Có lẽ Hobgoblin Xạ thủ đó đã để ý tôi từ khi tôi chiến với Vua Goblin
Giữ khoảng cách và tấn công ở một khoảng cách xa, nó thật sự không giỏi đối đầu với kẻ thù cận chiến. Hơn nữa, chỉ số của nó cũng dạng cùi bắp.
Lần này, tôi sẽ sử dụng sức mạnh của Greed (Hắc cung).
Từ khi mũi tên shit đầu tiên bay đến, tôi đã dấu mình sau xác của Vua Goblin để ẩn tránh.
「Tối quá, tôi không thể biết được vị trí chính xác của Hobgoblin Xạ thủ」
『Không thành vẫn đề. Cứ kéo dây rồi thả thôi, thế nào cũng trúng hết』
Thế thì một đứa chưa bao giờ cầm cung như tôi cũng làm được. Xem lại đã……. một mũi tên shit xuyên giữa rừng cây bay đến. Chắc chắn con Hobgoblin Xạ thủ đang ở hướng đó
Tôi nhổm dậy khỏi xác Vua goblin và kéo Hắc cung. Khi dây đã được kéo, một mũi tên màu đen dần được hình thành. Đây chính là mũi tên được làm từ ma lực mà Greed đã nói.
Và, không nhắm rõ mục tiêu, tôi buông đại dây cung.
Mũi tên đen đó tự mình điều chỉnh quỹ đạo nhiều lần cho đến khi biến mất vào bên trong rừng cây, nơi mà tôi nghĩ con Hobgoblin Xạ thủ đang ở đó.
《Khởi động kĩ năng Bạo Thực. 》
《Những chỉ số được cộng vào Status 》
Thể lục +170
Sức mạnh + 230
Ma lực + 110
Tinh thần + 110
Linh hoạt + 350
《Những kĩ năng được thêm vào 》
Dạ nhãn
Giọng nói máy móc đã vang lên trong đầu tôi. Vậy là con Hobgoblin Xạ thủ đã tạch.
Vậy chứng tỏ tôi cũng sử dụng được cây Hắc cung này. Miễn là biết kéo dây cung thì thế nào chẳng trúng.
Một số người bào rằng khi đối đầu với ma thú, họ đã tấn công từ xa bằng ma pháp. Chỉ dùng Hắc kiếm, thì phải đến gần mới được nhưng với Hắc cung, tấn công một nơi như tổ ong sẽ dễ dàng hơn bao giờ hết.
Tôi là một người săn solo, nên nếu không thể tự giải quyết được nhiều việc, tôi sẽ không thể sống sót. Càng nhiều lá bài tẩy, càng nhiều khả năng sống sót.
Và nhờ con Hobgoblin Xạ thủ , tôi đã có thêm được kĩ năng《Dạ nhãn》, dù đi trong đêm nhưng chỉ như đi vào ban ngày. Và bây giờ, về nhà thôi nào.
Trước đó, tôi nhìn lại xác chết của Vua goblin. Tôi cắt hai tai của nó.
Vua Goblin trong khu rừng này là ma thú hiếm, chỉ có vài con. Nếu đổi nó ở Trụ sở giao dịch ở Vương đô thì tôi có thể nhận được một số tiền thưởng lớn.
À mà, nếu tôi mang nó theo nó thì tôi sẽ gặp nhiều chuyện tệ hại cho xem. Nhưng giấu đi nguồn gốc của nó rồi chuyển nhượng cho người khác thì sao…… ví dụ như đóng góp cho trại trẻ mồ côi thì sao, thế thì sẽ không có rắc rồi nào hết.
Trước khi đến sống ở nhà Heart, tôi đã sống tại Khu ổ chuột, ở đó có một trại mồ côi rất nghèo.
Cửa sổ ở đó đã bị nứt, cứ ghi là “Đóng góp” trên cái túi chứa tai Vua Goblin rồi ném vào là xong. Cứ xem như đó là quà từ một tên nghèo khổ như tôi đi.
Ít nhất, tôi muốn những đứa trẻ ở trại mồ côi đó được một bữa ăn no.
Rồi, giải quyết mọi chuyện trước khi trời sáng nào.
Tôi cố gắng không phát ra tiếng động. Từ Rừng Hobgoblin, vượt qua Thảo nguyên Goblin, cuối cùng tôi về Vương đô Seyfert.
☆ ★ ☆ ★
Trời cũng đã sáng rồi. Tôi cũng về đến biệt thự nhà Heart, sau đó nhảy lên giường trong phòng mình. ……. Muốn ngủ quá.
Rốt cuộc thì tôi đã ở đó cả đêm.
Khi tôi đến trại trẻ rồi ném tai Vua Goblin vào thì tôi đã bị sơ ở đó phát hiện, thật sự là kinh khủng. Mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm, nhưng chân tôi tự động chạy đi và trong khi chạy trốn, tôi đã xem lại tình hình của cửa hàng đó Quận Thương nghiệp.
Rafal đã rời khỏi đó rồi, rèm cửa cũng đã được mở ra.
Rất nhiều Thánh Kị Sĩ đang nói chuyện gì đó bên trong nhưng rất đáng quan ngại.
Vì thế, lần sau tôi sẽ tiếp tục theo dõi chỗ này.
Thế nên tôi phải cẩn thận đi ngủ. Hôm nau, Roxie đã cho tôi một ngày nghỉ nên cứ dùng nó để ngủ đi.
Phải đi săn goblin vì trạng thái Cuồng thực, một mình nó cũng đủ khiến tôi nhừ người rồi,
Nhắm mắt lại và hít thở nhẹ nhàng, cơn buồn ngủ tấn công tôi ngay lập tức.
Cốc cốc,
Có ai đó hả……. Là tiếng gõ cửa.
Tôi bị âm thanh đó đánh thức, nhìn thấy người vừa vào phòng, tôi giật bắn mình.
「Xin làm phiền, tình trạng cơ thể cậu thế nào rồi?」
Là Roxie. Nhìn vào đồng hồ thì giờ cũng đã là buổi trưa. Tôi đã ngủ nhiều hơi lố rồi.
Cô ấy đang mặc một bộ giáp nhẹ, chắc là vừa mới trở về từ công việc và dùng thời gian rảnh rỗi để đi xem tình trạng của tôi. Làm thế chỉ vì một tên giúp việc,…… dúng là một người tốt bụng.
Tôi đã ngủ được khá nhiều nên mệt mỏi tích lũy cũng được giảm nhiều.
「Vâng, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi 」
「Như thế thì tốt quá. Nhưng mà, đừng làm gì quá sức. Tôi có mang trái cây đến này, thế nào?」
Đặt cái giỏ mà cô ấy cầm nãy giờ xuống, và từ bên trong, cô ấy lấy ra những quả nho rồi đặt lên đĩa. Đó đều là những quả nho tím lớn và đã chín.
「Đây là những quả nho được lấy từ lãnh thổ của nhà Heart đấy. Vào sáng nay, nó đã được gửi tới biệt thự」
「Đều là những quả nho tuyệt vời nhỉ. Nho được trồng trong lãnh thổ của ngài Roxie rất nổi tiếng phải không?」
Tôi đã nghe về lại nho nổi tiếng này từ những người làm. Nhưng mà, tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Roxie nên cứ giả vờ như không biết đi.
「Đúng như cậu nói đấy. Và cũng vì thế, rượu vang được làm từ nó cũng rất là nổi tiếng. Loại rượu vang được phục vụ vào những bữa ăn ở biệt thự này đều được làm ở lãnh địa của tôi. Nơi đó rất là đẹp đấy. Đúng rồi, lãnh địa đó cũng gần đây thôi, tôi có dự định sẽ đến đấy, hãy cùng đi với nhau nhé」
「Chuyện đó, tôi được phép ư!?」
Nơi những quả nho tuyệt vời này lớn lên. Chắc chắn, đó là một lãnh địa tuyệt vời.
Tôi chắc chắn là muốn đi rồi. Với lại, được chính chủ nhân của mình mời đi, không đi sao được.
Trong khi hai người đang người trên giường và cầm trên tay những quả nho, cánh cửa được gõ một lần nữa. Nhưng không có ai vào hết, chỉ có âm thanh vọng vào từ bên ngoài.
「Ngài Roxie, đã đến giờ làm việc rồi ạ」
Giọng nói này là của người có chức vụ cao nhất trong số những người làm―― là Quản lý-san. Cô ấy còn trẻ và cũng là thư kí của Roxie. Thường thì cô ấy là một người tốt bụng như rất là nghiêm khắc về thời gian, tôi thường bị rầy la về việc đó.
Nghe thấy tiếng gọi đây, Roxie vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay và lau miệng.
「Aa, đến giờ mất rồi. Những quả nho còn lại, Fate, anh cứ ăn đi nhé. Vậy thì, đến lúc làm việc rồi!」
Roxie vẫy bàn tay nhỏ nhắn trước ngực và sau đó, cô ấy rời khỏi phòng.
Sau khi thừa kế gia đình từ cha, cô ấy ngày càng bận rộn hơn.
Tôi nghe chuyện đó từ Quản lý-san.
Trong năm gia đinh lớn nhất vương đô, Roxie là người đứng đầu nhỏ tuổi nhất,
Vì vậy, với những Thánh Kị Sĩ đi trước――Level của cô ấy cũng thấp hơn nữa, nên cô ấy không thích hợp với khổ cực.
Chuyện này, cấp trên có đưa ra một nhiệm vụ khó khăn……. Những người bình thường như tôi sẽ không làm gì được, thế giới của tôi và cô ấy quá khác biệt. Những điều tôi có thể làm là lâu lâu lại người nói chuyện cùng với Roxie và đưa cô ấy thoát khỏi suy nghĩ về công việc, dù chỉ đôi chút.
Nếu tôi trở nên vĩ đại hơn……. Không không, éo thể nào được.
Để thoát khỏi suy nghĩ não lòng, tôi đi đến quán rượu mà đã lâu ngày rồi tôi chưa đến.
Nếu không thấy mặt tôi quá lâu, ông chủ cửa tiệm lại nghĩ tôi chết (do gia đình Brelic bắt ép làm việc qua sức) vì công việc thì không ổn.
Ít nhất là đến để người ta biết mình còn sống.
Và hôm nay là một ngày nghỉ. Dù có thể bị Roxie mắng nhưng đi uống rượu thôi nào!
Trans: Jin
Leave a Comment