Berserk of Gluttony - Chương 15
Chương 15: Ăn nhẹ
Cùng với Roxie, chúng tôi trở lại dinh thự nhà Heart, và đúng lúc mọi người đang bận rộn bữa cơm chiều. Vì thế nên tôi đã đề nghị để mình giúp một tay nhưng các cô hầu gái đã lịch sự từ chối.
Sau đó, họ chỉ vào quần áo lấm bùn của tôi và khuyên tôi nên đi tắm.
Đúng là tôi đã nỗ lực thu hoạch nho đến chiều muộn, quần áo và cả tôi đều bẩn cả. Một hầu gái trẻ tuổi dẫn tôi đến nơi tắm rửa thường dùng của người hầu.
Bồn tắm nhỏ chỉ vừa đủ một người và có nước nóng chảy vào. Nước trong vắt và có mùi thơm độc đáo.
「Đây, chẳng lẽ nào!」
「Fufuf, là suối nước nóng đó. Trong lãnh địa nhà Heart, ở một số nơi có mạch nước nóng. Và từ nơi đó, nước được dẫn tới dinh thự. Đây là một trong nhiều niềm vui của chúng tôi đấy」
「Tuyệt vời thật. Đây chính là suối nước nóng trong lời đồn sao……」
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một suối nước nóng.
Tôi thử dùng tay vớt lên một ít nước nóng chảy ra gần như là vô tận.
「Nước chảy vào trong vắt thế nhưng trong bồn vẫn có ít bùn nhỉ」
「Đúng rồi. Vì nó tốt cho da. Cơ thể của cậu sẽ bóng loáng sau khi được bùn phủ lên đấy. Quần áo bẩn cởi ra thì bỏ vào cái hộp này. Quần áo sạch để thay thì để đây nhé」
「Cảm ơn rất nhiều」
Cô ấy dạy tôi rất nhiều và đã rời khỏi phòng tắm, tôi nhanh chóng cởi quần áo.
Hmm? Hình như cánh cửa vẫn còn hé mở, chưa khép vào hoàn toàn. Ờ thì, cô hầu gái trẻ vẫn chưa rời đi và đứng ngoài đấy. Tôi mỉm cười và hỏi cô ấy.
「Có chuyện gì sao!」
「Tôi kì lưng giúp cậu được không?」
「Th-thôi khỏi! Tôi tự làm được!」
Khi tôi nghiêm túc nói vậy, cô ấy tỏ vẻ chán nản, khép kín của lại và rời đi. Ghê thật…… phải cận thận chú ý mới được.
Mà, tôi nghĩ đó chỉ là lời nói đùa trong sáng của những người đầy tớ thôi. Tại dinh thự của nhà Heart ở vương đô, mọi người thường tạo không khí vui vẻ bằng những câu nói bông đùa như vậy.
Sau khi rửa hết bùn bẩn trên cơ thể, tôi bước vào bồn tắm. Fuaaaaaaa……. Hồi sinh rồi.
Thật dễ chịu khi nước nóng bao trùm hết cơ thể. Ước gì được làm con của nhà này thì tốt quá. Mà, không thể nào đâu.
Sau khi tắm xong, tôi nhanh chóng đi giúp chuẩn bị bữa chiều nhưng mọi thứ đều đã được hoàn thành.
Là một đầy tớ nhà Heart, chuyện này không tốt tí nào. Tôi đã thử chặn một người hầu lại và hỏi có việc gì cho tôi làm không nhưng người đó chỉ bảo là không có gì đặc biệt cả.
Tại sao tôi lại được đối xử như một vị khách được Roxie dẫn theo thế này!
Và cuối cùng cũng có người nói với tôi.
「Roxie gọi cậu đấy. Từ chỗ này, đi vào trong thì sẽ thấy một căn phòng lớn, hãy tới đó nhé 」
「Đã hiểu rồi」
Tôi từ từ đi sâu vào trong, cuối con đường có một cánh cửa lớn đang mở.
Chính giữa căn phòng có một chiếc bàn lớn và rất nhiều món ăn được soạn ra. Và, chỉ có một mình Roxie ngồi ở bàn ăn đó. Những hầu gái thì đang chờ ở góc phòng để có thể phục vụ bất kì khi nào cần thiết.
Hiểu rồi……. Ý là vậy à.
Tôi hơi lúng túng và gia nhập vào hàng của những hầu gái. Dù được đối xử như là khách nhưng tôi vẫn là người hầu của Roxie.
Là một tôi tớ của chủ nhân, đây là trách nhiệm của tôi.
Fufufufuf, giờ là lúc thể hiện những kĩ năng mà tôi đã được dạy ở vương đô.
Rót rượu nà, cả soup nữa…….hết!
Đã đến lúc cho mọi người thấy giá trị của một người đầy tờ. Tôi nghĩ vậy nhưng mà,
「Fate, tới đây ngồi đi. Không phải chỗ đó, chỗ này cơ」
「Heh!?」
Roxie chỉ tôi đến ngồi ở chỗ trống bên phải cô ấy.
Eh, ổn chứ……. Tôi rụt rè nhìn những hầu gái đứng bên cạnh.
Và, tại sao mọi người lại đồng loạt chỉ vào ghế trống đó vậy hả! Hình như mọi người đã dự tính được chuyện này trước rồi sao.
Chấp nhận thôi, tôi tới ngồi bên cạnh Roxie. Nhưng không ổn, tôi không bình tĩnh được. Ở Vương đô không có chuyện (chủ nhân) cùng ngồi ăn với những người hầu.
Đây là lần đầu tiên tôi ăn ở một nơi rộng rãi và sang trọng, còn có những hầu gái đứng chờ phía sau nữa. Tôi đã từng được dạy những quy tắc ứng xử cơ bản, nhưng đó là dành cho người hầu.
Không thể nào……. Việc này là quá sức rồi.
Khi tôi đang hoang mang vì những suy nghĩ cứ chạy vòng vòng trong đầu, Roxie ngồi bên cạnh nói chuyện vui vẻ.
「Không cần quá chú ý đến các quy tắc đâu. Cứ ăn những gì cậu thích đi」
「Chuyện đó ổn chứ!?」
「Ừ, Fate ăn nhiều mà, cứ chú ý đến những quy tắc thì sẽ tốn thời gian lắm」
Sự thật thì giờ tôi cũng đang đói. Đầu tiên, tôi đưa lên miệng cái bánh mì ở trước mắt. Hương thơm của bơ tràn ngập trong miệng, ngon quá!
Cứ như thế, tôi gần như chỉ ăn mỗi bánh mì, người hầu gái đã rót rượu vang vào ly thủy tinh .
Ừ nhỉ, cứ ăn như thế thì thể nào cũng bị nghẹn.Tôi uống một hơi hết ly rượu đã được rót.
「Fuuー, cái này ngon quá」
「Rất vui khi nghe cậu nói thế. Nhưng mà, Fate này, nãy giờ cậu chỉ ăn mỗi bánh mì thôi」
「A, vậy à」
Nghe theo đề nghị của Roxie, tôi thử món cá sông…….. Toẹt zời!
Thật đáng quan ngại, đây là bữa ăn trong mơ sao.
「Roxie-sama, à thì…… Aisha-sama không có ở đây」
Và sau đó, cô ấy nói trong khi thở dài,
「Lúc nào cũng vậy hết. Khi vừa trở về, mẹ luôn ra đón tôi nhưng mà mẹ thường ngủ quá bữa chiều」
Sau khi nói thế, Roxie chú ý đến tôi, người đã dừng ăn.
「Fate không cần để ý đến chuyện đó đâu. Mọi chuyện đều ổn cả, sáng mai mẹ sẽ khỏe lại thôi. Vì thường luôn là vậy」
Roxie vừa nở nụ cười vừa nói nhưng mà, tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Bây giờ, nếu chạm vào tay đó, tôi có thể nghe được tiếng nói từ sâu trong lòng cô ấy nhờ kĩ năng Đọc Tâm trí. Tôi muốn biết. Nhưng khi gần chạm đến tay cô ấy, tôi dần rụt tay về lại. Nếu biết được thì tôi làm được gì?
「Nào, nếu mẹ không có ở đây thì Fate sẽ được ăn hết. Nào, nào!」
「Nhưng mà hết thì có hơi……..」
「Nào!」
Những món ăn thú vị liên tục được đưa ra và tôi vẫn đang ăn.Và cuối cùng, dạ dày của tôi cũng đến giới hạn giữa chừng.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi ăn nhiều.
Roxie đã vui hơn sau khi bữa ăn kết thúc, tôi được dẫn đến phòng ngủ dành cho khách. Trên đường đi, một hầu gái nói.
「Cậu đến đây đúng là tốt quá, đã rất lâu từ khi tôi thấy Roxie-sama vui thư thế」
Người cha đột nhiên qua đời, còn mẹ thì lâm bệnh nặng. Và, công việc ở vương đô thì chồng chất. Những người hầu gái rất lo lắng mỗi khi Roxie về nơi đây. Nhưng họ đã nhẹ nhõm hơn khi thấy Roxie khỏe mạnh như thế.
「Nghỉ ngơi thoải mái nhé」
「Vâng, chúc ngủ ngon」
Tôi cúi đầu chào người hầu gái, sau đó từ từ đóng cửa phòng lại.
Một ngày kết thúc trong yên bình.Và, đã đến giờ hoạt động về đêm rồi.Cầm trên tay thanh Hắc kiếm Greed mà người hầu gái đã trả lại.
『Yo, trông ngươi hạnh phúc ghê ta. Thôi ngay bản mặt ngớ ngẩn đó đi, việc bây giờ là đi săn kobold』
「Tôi chỉ mới nghe nói nó là loại ma thú hạng cao hơn goblin nhưng lại không biết nó mạnh cỡ nào cả. Nhưng tôi nghĩ với chỉ số bây giờ thì sẽ không có vấn đề gì đâu」
『Tự phụ quá là bay màu đấy. Thế, chắc ngươi cũng điều tra nơi kobold xuất hiện rồi chứ』
「Ừ, có điều tra một chút」
Hôm nay, trong khi giúp mọi người thu hoạch nho, tôi đã hỏi họ về kobold. Nó là một ma thú nguy hiểm thường phá hoại đất đai và tấn công người dân.
Mọi người ai cũng biết về nó cả. Mỗi năm, chúng thường tiến xuống từ thung lũng phía bắc nếu tính từ nơi đây.
Mỗi ngày luôn có người đi xem xét số lượng của bọn kobold.
Việc đó là nguy hiểm nhưng gió thường thổi từ phương bắc xuống phía nam, nếu đứng cuối gió thì kobold sẽ không phát hiện ta nên sẽ không có vấn đề gì cả.
Nhiều năm nay, kobold đã gây ra rất nhiều thiệt hại. Nếu muốn biết rõ hơn về kobold, tốt nhất là nên hỏi những chiến binh.
Tôi cầm Hắc kiếm Greed trên tay và chờ đêm đến.
『Đến lúc rồi』
「Aa, đi thôi」
Tôi rời khỏi biệt thự nhà Heart khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Tiến về hướng bắc theo con đường mòn.
「Naa, Greed. Hôm nay tôi đã gặp một người Gallia kì lạ. Mắt cô ta giống như tôi lúc đang trong trạng thái Cuồng thực」
『Fu~n, vậy à. …… thế, tên (cô ta) là gì? 』
「Không biết. Không giám định được. Ông có biết thế nghĩa là gì không? 」
『Hẳn là người đó dang nắm giữ cái gì đó rất đặc biệt. Ta không thể nói gì hơn vì đến tên cũng không rõ. Người đó có nói điều gì khác không?』
「Cho đến lúc đó, chỉ nói vậy」
『Fu, thế thì nhất định sẽ gặp lại. Cho đến lúc, ngươi nên quên điều đó đi thì tốt hơn』
「Tại sao chứ, chuyện đó」
Greed quyết định im lặng. Tôi tiếp tục bước đi vì ông ta đã như thế thì không còn cách nào khác.
Và đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng xào xạc trong một bụi cây. Có thể là thú nhỏ như thỏ hay cáo chồn gì đó. Nếu là ma thú thì chúng đã phi ra tấn công rồi.
「Chỗ này là thung lũng mà kobold hay đến à」
『Cuối cùng thì cũng được chiến đấu với loại ma thú khác. Đập goblin nhiều quá giờ thấy tẻ nhạt lắm』
「Tuy nhiên hôm nay chỉ đi thăm dò thôi」
Ánh trăng chiếu mờ nhạt khiến cho không gian trở nên u ám, nhưng không thành vấn đề vì tôi đã có sunlight kĩ năng Dạ nhãn
Tìm kiếm, không bỏ sót chỗ nào cả.
Sau một khoảng thời gian, tôi giấu mình sau một cái cây vì đã tìm thấy hai con kobold đang đi xuống thung lũng
Tôi sử dụng kĩ năng《Giám định》khi lại gần chúng. Cả hai con đều giống nhau.
・Kobold・Hạ đẳng
Thể lực: 880
Sức mạnh: 890
Ma lực: 350
Tinh thần: 400
Linh hoạt: 780
Kĩ năng: Tăng cường sức mạnh (Trung)
Chuyển Greed sang dạng Ma cung, đầu tiên tôi nhắm vào một con kobold.
Sau khi nghe tiếng gió rít lên, ma tên đã trúng giữa trán kobold. Một con.
《Khởi động kĩ năng Bạo Thực. 》
《Những chỉ số được cộng vào Status 》
Thể lực +880
Sức mạnh + 890
Ma lực + 350
Tinh thần + 400
Linh hoạt + 780
《Những kĩ năng được thêm vào 》
Tăng cường sức mạnh (Trung)
Bất ngờ vì đồng bọn đột nhiên lên bảng, con kobold còn lại ngơ ngác nhìn xung quanh cố tìm hiểu cái gì đang xảy ra. Nhưng mà, tìm làm chi cho tốn sức. Tôi tiếp tục bắn mũi tên thứ hai.
Đòn bắn lại trúng giữa trán như bị hút đến. Kobold bật ngửa, nằm dài trên mặt đất và tiến đến suối vàng.
《Khởi động kĩ năng Bạo Thực. 》
《Những chỉ số được cộng vào Status 》
Thể lực +880
Sức mạnh + 890
Ma lực + 350
Tinh thần + 400
Linh hoạt + 780
Cũng không mạnh cho lắm. Và kể từ khi tôi bắn chết con kobold đó, tôi không tìm thấy thêm con nào cả. Chỉ hai con…….. không thỏa mãn tí nào.
「Hình như trong khoảng thời gian này, chúng không vào lãnh địa nhà Heart à. Quá ít」
『Có lẽ chúng ta nên đề phòng. Mỗi năm, Thánh Kị Sĩ nhà Heart phải đến để đuổi chúng đi. Bởi thế, chúng có thể đang dự định gặp nhau và đang tập trung lại với nhau ở đâu đó 』
「A, có cả chuyện đó nữa ư」
Thế thì nếu những con (kobold) đi trinh thám được gửi đi mà không trở về, thì bọn kobold sẽ không đến đúng chứ.
Lần đi săn tiếp theo, tôi nên quét sạch bọn kobold.
Trans: Jin
Leave a Comment