Berserk of Gluttony - Chương 21
Đường về Vương đô. Tôi, ngồi đối diện với Roxie, cố gượng mình để kìm nén cơn đau dai dẳng do kĩ năng Bạo thực đang thèm khát linh hồn.
Nếu mắc chút sai lầm, ý thức tôi có thể bị nuốt mất, chỉ nghĩ vậy mà tôi đã toát mồ hôi lạnh. Có thể những gì Greed đoán không phải là lời nói dối.
Chúng tôi về đến Vương đô lúc cuối ngày.
Roxie ngay lập tức phải rời đi vì được một người sứ giả trong thành triệu tập. Thánh Kị Sĩ của Ngũ đại gia đình đúng là không bao giờ được rảnh rỗi cả.
Về phía tôi, tôi đã hứa là sẽ kể cho những người thầy dạy làm vườn của mình về khu vườn ở lãnh địa nhà Heart. Dường như đội Vương đô và đội Lãnh Địa là đối thủ của nhau.
Tôi đã kể tất cả những thứ mình biết được, đặc biệt là cảnh vườn đẹp nhất khi được nhìn từ phòng của Aisha.
Những người thầy của tôi, ngay lập tức nói「Chẳng phải bọn họ cũng làm điều vi diệu sao 」, và tán dương đối thủ.
Mặt trời cũng đã lặn, ngày mai, tôi sẽ bắt đầu trở lại việc thực tập công việc làm vườn. Cứ thế, tôi cùng với các thầy ăn cơm chiều và xâm nhập phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm, một người thầy nói,
「Cũng đến lúc dạy cậu cách tỉa cây vườn rồi. Thế nào, muốn làm chứ?」
「Được chứ ạ!」
「Tốt thôi, vì Fate làm việc rất nghiêm túc mà. Trước sau gì cũng phải dạy thôi. Những người khác cũng nghĩ thế đấy」
「Cảm ơn thầy rất nhiều」
Dường như trong thời gian tôi ở lãnh địa nhà Heart, những người thầy đã suy nghĩ rất nhiều về tôi.
Họ cũng đã lớn tuổi nên muốn hướng dẫn tất cả cho người kế nghiệp để cho tên đó thật giỏi. Tên đó tức là tôi. Đó là một công việc vinh quang, tôi nghĩ thế……
Vì quá vui, khi chà lưng cho thầy, tôi đã sử dụng lực hơi quá.
「Đau đau, đối xử với người già vậy hả!」
「Xin lỗi」
Tôi phải cẩn thận hơn vì chỉ số của tôi giờ đã khá cao, nhưng tôi cần phát huy thêm vì được thầy khen.
Cuối cùng thì vẫn phải chú ý cẩn thận. Có thể điều chỉnh mức độ status ảnh hưởng đến cơ thể bằng ý chí của bản thân. Nếu thất bại, xui thì tôi có thể vô tình búng chết ai đó bằng thứ sức mạnh hơn cả một Thánh Kị Sĩ này.
Chỉ số của tôi từ khi diệt Kobold Độc nhất thì đã vượt qua hẳn một Thánh Kị Sĩ tập sự. Bởi thế, đây chính là lúc để tôi học cách kiểm soát status. Mà, dù mạnh đến mức nào đi chăng nữa, Greed tiến hóa một phát là chỉ số bay hết và trở lại như ban đầu.
Dù thế nào, hơn cả kĩ năng Bạo thực, việc status tăng đột biến trong chiến đấu là điều không thể tránh khỏi.
Hôm này, vừa kì lưng cho thầy, vừa luyện điều khiển status nào.
「Đau, nữa hả!」
「Ah, thành thật xin lỗi」
「Ta không còn trẻ đâu, già rồi. Làm ơn đối xử nhẹ nhàng vào」
Chỉ cần bị phân tâm thì việc điều khiển sẽ bị sao lãng. Cần nhiều thời gian để tôi có thể thực hiện trong vô thức đây.
★ ☆ ★ ☆
Đến đêm khuya, tôi lại đeo Mặt nạ đầu lâu như mọi khi và tiến đến nơi goblin thống trị.
Hôm nay sẽ săn ở Rừng Hobgoblin.
Ở lãnh địa, tôi đã tuyệt thực hai ngày trời, kĩ năng Bạo thực giờ đói lắm rồi.
Bước vào bên trong khu rừng tăm tối nhưng《Dạ nhãn》lo nên tôi vẫn biết được vị trí của tụi goblin.
Không khoan nhượng cho mấy con đang ngủ dưới gốc cây, giết.
《Khởi động kĩ năng Bạo Thực. 》
《Những chỉ số được cộng vào Status 》
Thể lực + 440
Sức mạnh + 220
Ma lực + 110
Tinh thần + 110
Linh hoạt + 110
Không rõ giọng nói vô cảm đó đã vang lên trong đầu không biết bao lần rồi. Nhưng, cơn đói lại đang lớn lên, không có dấu hiệu lặng xuống.
Tốt nhất nên cứ duy trì tình trạng bây giờ.
Đến thế này rồi thì có vẻ săn goblin không còn thỏa mãn nữa.
Câu trả lời, bằng cách nào đó mà ông ta đã biết. Greed liên kết với tôi qua kĩ năng《Đọc tâm trí》.
『Có vẻ như kĩ năng bạo thực đã nhớ vị của con kobold độc nhất rồi. Với loại ma thú cùi bắp như này thì không thể thỏa mãn nữa đâu』
「Nhưng mà tôi vẫn đang săn, ngoài ra thì cũng hết đói rồi……」
『Fate, chắc chắn ngươi là người hiểu rõ nhất. Tình hình đã tồi tệ đến mức nào』
Kĩ năng Bạo thực không hấp thụ một thứ tốt (Độc nhất). Nếu được thế thì tốt quá, tôi có thể có một bữa tiệc goblin.
Nhưng mà, tình hình lúc đó không cho phép bỏ mặc con Kobold Độc nhất được. Nếu bơ đi, lãnh địa nhà Heart có thể đã bị xâm phạm.
Thật sự tôi đã rất vui khi đánh bại nó vào lúc đó, nhưng ấy bây giờ lại trở thành một món quà phiền hà…….
「Kuu…… Mắt phải nóng quá」
Khi tôi săn được 10 con hobgoblin, cảm giác khó chịu xuất hiện ở mắt phải. Tôi nhìn ảnh phản chiếu của bản thân trên Hắc kiếm Greed. Nó ẩn trong Mặt nạ đầu lâu,
「Ngươi nói đúng, Greed…… Tình hình không ổn rồi」
『Thấy chưa, dễ nhìn thấy thế mà』
Trên thân của thanh kiếm đen, một con mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào tôi.
Mắt trái màu đen. Mắt phải đã hóa thành màu đỏ. Nếu nói về trạng thái bây giờ thì,
『Trạng thái bán Cuồng thực nhỉ. Đến lúc nó tới rồi đấy』
Tôi cũng cảm thấy vậy. Sẽ sớm thôi. Ma thú xung quanh Vương đô--goblin sẽ không thể chịu nổi cơn đói của kĩ năng Bạo thực. Trong cơ thể tôi, kĩ năng Bạo thực đang mất ổn định, nó sẽ không chờ đợi.
『Hôm nay thì cứ giữ ở mức này đi. Thời gian còn lại không nhiều đâu. Trước khi nó đến thì trở lại thôi』
「Làm gì」
Dù biết nhưng tôi vẫn ráng hỏi lại Greed.
『Chuẩn bị cho tương lai của chính ngươi』
「……」
Tôi quay trở về Vương đô trong im lặng. Giữa đường tôi có đối mặt với vài chiến binh nhưng tôi chẳng quan tâm đến. Họ đồng loạt gào thét và bỏ chạy khi nhìn thấy cải trang của tôi.
「Ritchie quay lại rồi! Xác đã quay lại rồi! Mọi người chạy đi!」
Đến nơi vắng vẻ ở Thảo nguyên Goblin, tôi tháo bỏ Mặt nạ đầu lâu và trả nó về túi áo.
「Yên tĩnh rồi」
『Và, ngươi thấy cô đơn』
「Im đi」
Xuyên qua những ngọn gió, tôi chạy trên thảo nguyên và tiến về Vương đô.
Ngày hôm sau, tôi đã dùng băng bịt mắt để dấu mắt trái vẫn còn đỏ. Và tôi gạt mọi người là đã bị thương do đang ngái ngủ.
「Phải cẩn thận chứ, thế có tỉa cây được không」, những người thầy bảo thế nhưng từ giọng điệu, tôi không rõ đó là trách mắng hay lo lắng nữa. Nhưng mà chắc là họ lo lắng cho tôi.
「Dù một mắt nhưng vẫn làm được」tôi đáp,họ bảo「thế thì làm ta xem」, và thế, tôi sẽ thực hiện lời hứa hôm qua là tỉa cây trong vườn.
Đầu tiên, tôi cẩn thận làm theo những hướng dẫn mà thầy đã dạy và bằng cách nào đó, tôi đã hoàn thành.
「Nó ổn chứ」
「Cũng tàm tạm. Thế thì lần tới thử tự làm một mình với mấy cái cây khác nhé, làm giống vầy là được. Ta thì có việc khác để làm」
「Một mình, hở……..」
「Ná nỉ, không nghe thấy gì hết, nói to lên xem nào」
「Vâng」
Người thầy này không thích nói lý thuyết nhiều, thực hành là chính. Thế thì tôi phải cố gắng thôi.
Cầm kéo tỉa cây bằng một tay, tôi tập trung vào cái cây đã được chỉ dẫn, và tôi thấy Roxie đang mặc bộ giáp nhẹ màu trắng đang đi đâu đó.
Có vẻ như cô ấy đã trở về từ cuộc triệu tập ở lâu đài. Thường thì cô ấy sẽ nhanh chóng vào dinh thự. Nhưng giờ thì cô ấy đang đi đâu đó, thật đáng chú ý.
Tôi định đuổi theo và nói chuyện…… nhưng không thể.
Roxie quỳ gối trước bia mộ của bố cô ấy, tới bây giờ tôi mới thấy khuôn mặt cô ấy nghiêm túc như thế này. Khuôn mặt nhìn như cô ấy đang phải chiến đấu với thứ gì đó.
Sau khi đã trò chuyện gì đó trước bia mộ, cô ấy đứng dậy và quay trở lại vào trong biệt thự.
Tôi lúc đó mãi trông ngóng Roxie nên đã lộ khỏi nơi trú ẩn khi nào không biết.
「Fate ở đây làm gì…… Ara, mắt phải cậu bị sao thế?」
Tôi giả làm mặt lạnh, cho Roxie thấy cây kéo tỉa.
「Mắt phải này là do tôi bị thương lúc còn đang ngái ngủ. Ngoài ra, từ hôm nay tôi sẽ nhận việc chăm sóc cây trong vườn. Etto, tôi định tỉa cái cây này」
Nói thế và tôi đặt tay lên cái cây bên cạnh cho cô ấy thấy. Thực sự thì cây tôi được chỉ không phải là cây này,
「Ano……. Roxie-sama. Ngài đang làm gì vậy? Trông ngài khác với thường ngày quá」
Có thể là đã có chuyện gì đó xảy ra ở trong thành. Tôi rụt rè hỏi xem.
Nhưng mà, Roxie đã trở về giống như mọi khi, cảm xúc khi đứng trước bia mộ vài phút trước đã hoàn toàn biến mất.
「Không có chuyện gì đâu. Ngoài ra, cậu mà không đi tỉa cây là có người sẽ nổi giận đấy」
Roxie chỉ tay về phía trươc, nơi thầy tôi đang khoanh tay lại lườm về phía này. Thì đây đâu phải là cây mà tôi được chỉ định, mà là cái cây đằng kia.
Tôi luống cuống chạy đi còn Roxie thì đi bộ vào trong dinh thự. Không rõ vì sao, nhìn vào tấm lưng đó, tôi lại có một dự cảm không lành.
Ngược lại, nhìn lên trên, bầu trời xanh biếc quang đãng không có một đám mây nào.
Hoàn thành công việc của một đầy tớ, tôi đi đến quán rượu mà đã một thời gian vắng mặt, chờ đến đêm thì đi săn ma thú. Vào lúc đó, tôi đã hóng được một số thông tin mà tôi mong muốn.
Đến quầy mà tôi thường ngồi, tôi gọi chủ tiệm và gọi món.
Để tiêu diệt Ritchie (Xác), thứ nam của nhà Brelic – Chad vào tối nay sẽ xách mông lên và đi đến Rừng Hobgoblin.
Một Thánh Kị Sĩ giống như Roxie sẽ đến bãi săn của tôi à.
Chad chắc cũng đã biết nguyên nhân. Nếu nhà Brelic đang dự tính làm gì đó, tôi sẽ hỏi cho ra lẽ. Ngoài ra, tôi còn một khoản nợ lớn với Chad nữa.
Hớp sạch ly rượu trong một hơi, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Leave a Comment