Berserk of Gluttony - Chương 24

42738331_313528059199389_943758873624313856_n.jpg
Chương 24: Hành trình của mỗi người

Bởi vì đã hấp thụ linh hồn Chad, trạng thái Cuồng thực thỏa mãn hơn trông thấy.
Mắt phải nhuộm đỏ nhanh chóng trở lại thành màu đen như bình thường.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì thế này thì không nhất thiết phải dùng băng bịt mắt phải. Và mỗi lần gặp người quen, tôi cũng không cần nói dối về vết thương nữa.
Với việc một trong ba anh em nhà Brelic――Chad đã bị đánh bại,  sự trả thù trong tôi sẽ tạm thời ngưng lại. Vẫn còn hai tên nữa nhưng chúng đã thoát khỏi tay tôi, hiện tại chúng không có ở Vương đô nên tôi không làm gì được.
Ngoài ra, vấn đề bây giờ là Roxie. Ngày mai, cô ấy sẽ lên đường hướng đến Gallia.
Có vẻ như trong dinh thự có rất ít đầy tớ biết tin này. Tôi nghĩ trong số đó (người biết tin) có Quản lí-san, người quản lý tất cả đầy tớ trong dinh thự.
Cô ấy đã không nói với tôi. Điều đó khiến một phần ở sâu trong tôi có cảm giác như bị bóp chặt.
Mà thật sự, cũng chẳng có ý nghĩa gì khi nói chuyện đó với tôi, một tên mà mọi người nghĩ rằng không hề có năng lực. Hơn thế, chuyện đó có thể khiến cho một người hay lo lắng như Roxie cảm thấy bất an và tinh thần cô ấy sẽ bị dao động. [Miya: căn bản là lo cho main]
Tôi tiếp tục săn hobgoblin trong chốc lát, cải thiện lại status đang chìm dưới đáy. Sau đó, tôi quay lại vương đô và khi đang đi bộ về dinh thự trong đêm, Greed nói.
『Đã che dấu danh tính bản thân rồi mà vẫn muốn người ta tin tưởng……đúng là một tên kiêu ngạo』
「Im đi」
『Thôi, bỏ cuộc đi. Mọi chuyện đã là duyên phận rồi』
「Đã bảo là, IM ĐI!」
Vì tôi đã hét lên khá là to nên làm mấy tên say xin đang đi trên đường giật mình. Mặc dù bị lườm dữ dội nhưng tôi không quan tâm và nhanh chóng về dinh thự.
Biệt thự không ánh đèn và rất yên tĩnh, tôi trèo vào trong qua của sổ tầng một.
Cứ thế, tôi gác Hắc kiếm Greed bên cạnh giường, phi lên trên đấy và nhắm mắt lại.
Kì lạ…….
Dù tôi đã đấu với Chad đến tanh bành mà giờ lại hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ
Tôi đã bị cuộn vào trong những suy nghĩ lòng vòng. Cuối cùng, tôi đã không chợp mắt được xíu nào và dành cả đêm để nghĩ về Roxie.
『Fate, ta sẽ nói cho ngươi biết một điều. Một chiến binh hàng đầu là người biết tận dụng được thời gian để nghỉ ngơi. Với những việc như vậy mà tâm trí đã bị xáo trộn, ngươi chỉ là thứ hạng ba trở xuống thôi』
「……」
『Gì, hờn rồi à. Hay không hiểu, thế mà vẫn muốn sử dụng ta!』
「Im đi」
『Hahaha,  vẫn còn khỏe mà nhỉ. Thế thì nhìn xem, bên ngoài phòng đang ồn ào lắm kìa』
Ý thức tôi chỉ toàn hướng vào không gian của căn phòng, nên không hề để ý bên ngoài như thế nào. Nếu không nhầm thì trên hành lang đang có rất nhiều tiếng chân. Thường thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra vì những người đầy tớ không được làm thế. Có nhiều người đang chạy đi chạy lại thế này, tôi chỉ nghĩ đến một việc.
Trời sáng và những người đầy tớ khác cũng đã biết.
Tôi gấp rút phóng khỏi giường và ra ngoài.
Mở cửa ra, tôi thấy có những đầy tớ đang mang khuôn mặt buồn rầu đi đi lại lại.
Tôi cũng hòa vào đám đông và hướng về cổng dinh thự.
Roxie hiện giờ đang bị rất nhiều đầy tớ bao quanh.
Ai nhìn mặt Roxie xong cũng đều sụt sịt khóc.
Tôi đến gần Roxie và cô ấy cất tiếng gọi khi đã chú ý đến tôi.
「Fate, buổi sáng tốt lành」
「Chuyện này…… rốt cuộc cái gì đang xảy ra vậy?」
Câu trả lời là khởi hành đến Gallia. Tôi biết chứ, nhưng tôi phải hỏi.
「Sáng hôm nay, tôi đã nhận mệnh lệnh được gửi tới từ trong thành nên sẽ sớm đi đến Gallia. Tôi được ban cho một nhiệm vụ khá là rắc rối」
Không đúng. chuyện đó đã được quyết định từ sớm rồi. Cho đến giờ…… họ vẫn giấu vì không muốn đầy tớ, người hâm mộ nhà Heart,… cảm thấy bất an và thành ra bạo động. Chứng tỏ rằng nhà Heart rất được người dân ở Vương đô yêu quý.
Có lẽ cảm thấy rõ nhất là Roxie, người hiện giờ đã trở thành người đứng đầu nhà Heart.
Tôi nuốt lại những gì muốn nói.
「Gallia hiện giờ rất là nguy hiểm. Và cha của ngài cũng……」
「Tôi là người biết rõ nhất. Tôi chỉ là đảm đương nhiệm vụ mà cha tôi đã không thể hoàn thành」
「Ngài sẽ đến Gallia trong bao lâu?」
「Theo như thông tin thì những bầy ma thú đã tụ tập lại, thông thường thì có lẽ khoảng 3 năm」
Vô lí. Đó sẽ là một thời gian rất dài, họ chắc chắc sẽ bị Thiên Long tấn công. Và có lẽ sẽ chết.
Đối thủ là thiên tai sống. Và con người sẽ bị giết như một con sâu bọ. Thánh Kị Sĩ thì cũng thế thôi.
「Đừng làm khuôn mặt như thế, tôi sẽ ổn thôi. Ngoài ra, trong thời gian tôi không có ở đây, tốt nhất Fate nên đi đến làm việc tại dinh thự ở lãnh địa đi. Vì nếu thế, nhà Brelic sẽ không thể gây sự với cậu nữa」 [Miya: death flag!!!]
「Tôi cũng……」
「Có vấn đề gì với chuyện đó sao, Fate?」
Tôi không thể nói được. Rằng tôi cũng muốn được đi theo cô ấy. Nhưng, thật sự không thể nói ra được.
Tên quái vật nắm giữ kĩ năng Bạo thực. Hấp thụ linh hồn và đoạt lấy năng lực từ những đối thủ bị giết chết…… là tồn tại nằm ngoài những quy định (rule) về cấp độ (level) mà chúa đã quyết. Đối với thế giới này, tôi chính là một kẻ dị giáo.
Lỡ đâu biết được, tôi sẽ bị cự tuyệt thì sao? Chỉ nghĩ thế, miệng tôi đã cứng đờ.
Roxie quay bước đi, để lại tôi như thế.
Tôi không có tư cách để dừng cô ấy lại. Những người đầy tớ khác trong dinh thự cũng giống tôi, không thể làm gì khác ngoài tiễn biệt.
「Fate, hẹn gặp lại」
「…… Vâng, sao nhỉ…… chúc ngài may mắn」
Cuối cùng, Roxie nói lời từ biệt đến tất cả đầy tớ và sau đó rời khỏi biệt thự. Tôi cùng với những người đầy tớ khác nhìn bóng lưng cô ấy nhỏ dần và theo dõi cho đến lúc không thấy được nữa.
Sau đó, Roxie đến Quận Quân sự và dẫn đầu đội quân tiên phong, tiến đến Gallia.
☆ ★ ☆ ★
Tôi gắng trở lại phòng mình khi chen qua những đầy tớ đang xôn xao, ầm ĩ.
Quăng Hắc kiếm Greed lên trên giường.
Ngay lập tức, tôi chuẩn bị hành lí. Nói thế thôi chứ thật ra những thứ tôi mang theo chỉ là vài bộ quần áo, Hắc kiếm Greed và Mặt nạ đầu lâu. Chuẩn bị sửa soạn nhanh trong chớp mắt.
Sau đó, tôi nắm lấy Hắc kiếm Greed và,
『Ngươi quyết định rồi nhỉ』
「Ừ, tôi phải đi, đến Gallia. Không phải là đầy tớ…… mà là một chiến binh」
『Vậy à』
Khi tôi đang định rời khỏi phòng, Quản lí-san đến.
Không hiểu sao, tay cô ấy đang cầm một tờ giấy chứng nhận
「Fate, đây. Là từ Roxie-sama. Giấy giới thiệu để làm việc tại lãnh địa」
Là vụ mà Roxie đã nói hồi này. Nhưng tôi không cần thứ này.
「Xin lỗi. Tôi không thể nhận nó được. Từ bây giờ, tôi sẽ sống như một chiến binh」
Nói thế xong, tôi cho cô ấy xem Hắc kiếm Greed đang gác bên hông.
「Nhưng mà…… không phải cậu rất yếu sao? Không thể làm chiến binh được đâu. Đừng nói thế nữa và xin hãy nhận lấy đi」
Tôi vẫn kiên quyết từ chối và Quản lí-san đã chấp nhận, lấy ra 5 đồng vàng từ túi áo trước ngực và chuyền qua cho tôi.
「Tôi không thể ép cậu được, nên không còn cách nào khác. Đây là tiền lương cho những ngày tháng làm việc ở đây và tiền trợ cấp nữa. Dùng nó cẩn thận nhé」
「Cám ơn vì đã quan tâm tôi. Tôi sẽ cẩn thận khi dùng số tiền này」
Sự thật là tôi đang không có đồng nào cả nên những đồng tiền vàng này sẽ cứu tôi vào những lúc nguy cấp. Thế này thì tôi có thể đi xe ngựa chứ không phải cuốc bộ đến Gallia.
Tôi gửi lời chào đến Quản lí-san và rời khỏi phòng.
Sau đó, tôi gặp và nói chuyện với các thầy dạy làm vườn. 「Thứ học trò ngu ngốc này」và họ đã nổi giận ngay lập tức.
Các thầy thực sự đã nghiêm túc dạy tôi để tôi trở thành người kế nghiệp.
Các thầy bảo「Nếu được thì hãy quay về」vào lúc gần chia tay, những lời đó, tôi sẽ không bao giờ quên.
Tôi cúi đầu chào lưu luyến ở trước biệt thự nhà Heart và rời đi.
Giữa đường đi, tôi có ghé qua Quận Thương nghiệp để mua thức ăn dự trữ và nhồi vào trong ba lô. Tôi rất phàm ăn nên cần trữ thật nhiều thực phẩm
Đúng rồi. Tôi cũng phải đến chỗ đấy nữa. Vì nếu không, chủ tiệm lại tưởng nhầm rằng tôi đã tạch và ông ta lại để hoa lên chỗ tôi thường ngồi nữa thì mệt.
Tôi ghé ngang qua quán rượu thân thuộc. Vẫn còn sớm nên tiệm vẫn đang trong thời gian chuẩn bị. Căn thời gian quá tệ…… tôi nghĩ thế và chủ tiệm từ xuất hiện từ bên trong.
「Gì thế, vẫn còn sáng sớm mà. Tiệm vẫn chưa mở」
「Không. Hôm nay tôi đến để chào tạm biệt」
Ngay lập tức, chủ tiệm làm một khuôn mặt không thể tả được và lui vào trong tiệm. Chuyện gì xảy ra sao…… sau khi đợi một lúc, chủ tiệm quay ra với một tay đang cầm một bình rượu.
「Này, quà chia tay. Rượu rẻ tiền mà cậu hay uống đấy, thích chứ」
Mặc dù cứng họng nhưng tôi vẫn cười. Tôi không đặc biệt thích uống nó đâu. Chủ tiệm cũng biết điều đó, nên ông chỉ muốn đùa tôi.
「Lần sau hãy đến uống nữa nhé. Còn có những loại rượu cao cấp khác với loại này nữa」
「Vâng, cám ơn chú rất nhiều」
Tôi nhận lấy nó và nhét vào chỗ trống của ba lô. Ba lô phát ra âm thanh không vui gì và có vẻ muốn bùng nổ.
Dù rất xem trọng cuộc chia tay với chủ tiệm rượu nhưng tôi vẫn phải xin đi trước.
Và sau đó, tại cổng ngoài của Quận Thương nghiệp. Từ chỗ này, tôi sẽ lên xe ngựa và hướng đến mục tiêu là Lục địa Gallia ở phía nam.
Không rõ tại sao, khi đứng và nhìn chỗ này, tôi lại cảm thấy nhớ nhung. Xe ngựa liên tục đi và đến, chiến binh đang kiếm một tổ đội để đi săn ở phía ngoài cổng.
Từ lần đầu tiên cầm Hắc kiếm Greed và ra ngoài săn ma thú――goblin, tôi cảm thấy chuyện đó như đã rất lâu rồi.
Sau khi thực hiện xong một số thủ tục để lên xe, tôi ngắm nhìn tòa thành ở trung tâm Vương đô. Khi làm gác cổng ở đó và giết một tên trộm, mọi chuyện đã bắt đầu từ khi ấy.
Còn bây giờ, tôi bắt đầu cuộc hành trình đi từ Vương đô đến Galla, nơi ma thú đang lộng hành.
Nếu mọi người biết tôi chỉ là tên gác cổng nghèo đói như xưa, họ sẽ nghĩ sao. Có lẽ họ sẽ giật mình và thốt lên “Thằng điên”.
[Quý khách! Sắp đến giờ xuất phát rồi!]
Xe ngựa mà tôi đã lên dần xa khỏi Vương đô.
Dù đã trải qua rất nhiều cay đắng, nhưng cũng có những kỉ niệm mà tôi không thể quên được. Đó chính là nơi dành cho tôi.
Tôi nghĩ, một ngày nào đó mình sẽ quay trở lại.
Cho tới lúc đó, hẹn gặp lại……

Trans: Jin
Edit: Miya

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.