Berserk of Gluttony - Chương 32
Chương 32: Sa mạc diệt vong
Khu nhà trọ dành lính gác đã chỉ là nơi tập trung du khách, nơi đây rất lớn để có thể giữ tất cả. Dù nhìn từ xa, tôi vẫn có thể cảm nhận được độ to lớn của nó.
Tôi nhập vào dòng người và tiến vào trong.
「Chỗ này tuyệt thật ……」
Có rất nhiều cửa hiệu liền kề với nhau, dù cho không ra bên ngoài cũng chẳng vấn đề,vì trong này có đầy đủ mọi thứ. Việc này rất được quan tâm vì ở thành phố này, hành động của người ngoài rất bị hạn chế. (Note: Miya: Ý là kiểm soát hành tung người lạ không cho liến kết với bên ngoài với ý đồ xáu)
Vừa cõng Mine còn đang ngủ, tôi quanh quẩn xung quanh thì giọng nhân viên của cơ sở vang đến.
「Ngài muốn thuê phòng ạ?」
「Vâng, hai người」
「Tôi hiểu rồi. Xin hãy đi lối này」
Trong khi theo sau người nhân viên, tôi thầm ngưỡng mộ cách tiếp khách lịch sự này. Và sau đó, chúng tôi đã thấy cầu thang trung tâm, nó to thật.
Xuyên qua trung tâm của nhà trọ, từ chỗ này, cầu thang được thiết đặt để có thể đi lên trên. Nếu đứng ở dưới nhìn lên trên, số lượng phòng là không đêm xuể.
「Xin hãy bước đi cẩn thận. Phòng của quý khách ở tầng ba ạ」
「Chỉ nhìn từ đây thôi cũng thấy nhiều phòng quá ta. Có bao nhiêu vậy?」
「Nhà trọ này có năm tầng, mỗi tầng có 500 phòng. Tổng cộng là 2500 phòng ạ」
2500 phòng thì đúng đây là một tuyệt tác rồi. Kể cả nhà trọ ở vương đô cũng không thể so được. Lớn nhất cũng chỉ 1000 phòng thôi.
「Lần đầu tiên ghé qua, mọi người ai cũng ngạc nhiên hết. Đây chính là niềm tự hào của thành phố. Tôi nghĩ ngài cũng đã chú ý đến, những người từ nơi khác đến thì đều bị hạn chế hoạt động. Vì thế nên, du khách hay những người bán rong sẽ bị quản lý ở những nhà trọ trong một thời gian」
「Như thế để tránh những kẻ lang thang làm xấu thành phố nhỉ?」
Người nhân viên chầm chậm gật đầu và nói những lời mập mờ.
「Nhưng, ở nhà trọ này thì quý khách sẽ được tự do. Dù mang cầm vũ khí cũng không bị ngăn cản」
「Thế là giúp tôi rồi. Vũ khí như là trang phục tôi vậy, bỏ ra thì khác nào thỏa thân」
Nếu ghé thăm một thành phố mà bạn không chả gì, đi kiếm nhà trọ thì đột nhiên bị cấm mang vũ khí, ai mà chẳng điên lên.
Lỡ đâu Mine đang ngủ mà cầm Hắc phủ lên, tôi có dự cảm là mọi thứ sẽ bị hủy diệt. Người sở hữu kĩ năng Phẫn nộ, không biết là mạnh đến mức nào nhưng, tôi không nghĩ nó sẽ kết thúc sau khi cô ta làm loạn lên. Cho phép mang vũ khí khiến tôi bớt lo hơn.
Bước lên tầng và khi đến trước phòng, nhân viên có kể tôi nghe một chuyện rất tuyệt.
「Nhìn trang bị của những quý khách đây thì, các ngài là chiến binh nhỉ. Nếu vậy thì, ngài nghĩ sao về việc đi săn Sandman (Người cát) ? Sẽ có tiền thưởng từ thành phố đấy」
Đúng là “tàu tiến thẳng (Note: Gặp điềm may, không có trở ngại)” mà! Vừa chuẩn lúc kĩ năng Bạo thức bắt đầu làm tôi đói.
「Nhất định hãy chỉ cho tôi. Tôi nghĩ mình đang đói…… nhầm, đang muốn kiếm chút đỉnh」
「Nếu thế thì chúng tôi cũng rất biết ơn. Vào thời gian này, Sandman đang hoạt động mạnh, chỉ với mỗi chiến binh của thành phố thì không đủ nhân lực. Vì thế, thành phố đang kêu gọi chiến binh ngoài thành để trợ giúp」
Hiểu rồi, là ” đến tay mèo cũng muốn mượn” chứ gì.
Để xác nhận lại thông tin vừa nghe, tôi cùng với người nhân viên vào trong phòng. Sau đó, tôi đặt Mine nằm trên giường và dựa Hắc phủ lên tường.
Trong căn phòng có diện tích khá khiêm tốn này có một chiếc bàn đơn giản và hai cái ghế, chúng tôi ngồi trên đó, và người nhân viên chỉ bảo tôi về Sandman.
Sandman sống ở sa mạc phía đông thành phố.
Chúng là loại ma thú chỉ sống ở sa mạc, họ nghĩ là có thể bỏ qua chúng cũng được nhưng có lý do để tiến hành thảo phạt.
Loài ma thú đó muốn mở rộng mối trường sống nên biến những vùng đất màu xanh xung quanh thành sa mạc. Nếu mặc kệ mà không giải quyết thì diện tích sa mạc sẽ ngày càng tăng.
Nguồn nước, rừng, đất nông nghiệp sẽ bị sa mạc hóa, nếu chuyện đó xảy ra thì người dân trong lãnh địa sẽ không thể sống nổi.
Sau khi biết chuyện, việc săn Sandman đã trở thành vấn đề sống còn của người dân thành phố. Vì thế, người nhân viên này mỗi khi gặp những chiến binh như tôi thì đều giới thiệu việc săn Sandman.
Tôi cũng biết được thêm hai thông tin nữa. Sandman có tính hoạt động về đêm, nên giờ cũng gần đến lúc đi đến sa mạc rồi
「Sandman có một Lõi màu đỏ bên trong cơ thể bằng cát. Nếu phá hủy nó thì có thể giết được chúng. Sau khi chết rồi thì Lõi sẽ chuyển từ đỏ sang màu xanh. Mang những Lõi đó về và đến Phòng giao dịch bên trong cơ sở này để đổi thành tiền thưởng. Thế, xin ngài giúp đỡ」
Người nhân viên cúi đầu và đi khỏi phòng.
Giờ thì, tôi sẽ đi đến sa mạc nhưng…… tính sao với Mine đang say giấc đây. Tôi đi mà không nói lời nào, lỡ đâu cô ta nổi giận rồi làm điều gì đó ngoài sức tưởng tượng thì khổ. Thật đáng quan ngại.
Không còn cách nào khác. Viết ghi chú và để lại vậy. “Tôi đi đến sa mạc ở phía đông thành phố và săn Sandman”, tôi viết và để trên bàn. Sau đó, tôi nhìn vào khuôn mặt đang ngủ một cách thanh thản của Mine…… đột nhiên, tôi như bị cám giỗ. (Note: Miya: :v)
Cầm cây bút bằng một tay, tôi cẩn thận vẽ 3 sợi râu mèo lên hai má của cô ấy. Làm mãi mà không hoàn hảo được sao. Nhưng… ổn đấy.
Nào, trong lúc chú mèo lớn này còn ngủ, đi săn Sandman thôi.
Cầm Hắc kiếm Greed trên tay, kĩ năng Đọc tâm trí phát động.
『Fate đúng là một tên không biết sợ nhỉ. Dám làm như thế với Mine, xảy ra chuyện gì là ta éo biết đâu đấy』
「Chỉ vẽ đùa một chút lên mặt thôi mà, đừng phóng đại lên chứ」
Nếu bắt đầu hướng đến sa mạc từ bây giờ thì khoảng thời gian đến nơi sẽ là vừa y buổi tối. Đúng rồi, chỗ này là lãnh địa của Thánh Kị Sĩ, nếu không muốn bị cuốn vào phiền phức thì không nên chiến đấu lòe loẹt và gây ngứa mắt bọn họ. Che dấu là một quyết định sáng suốt đấy.
Thế thì, đã đến lượt của thứ đó. Từ khi rời khỏi Vương đô, tôi chưa lần nào sử dụng nó cả, tôi lấy Mặt nạ đầu lâu có chức năng cản trở nhận thức ra khỏi túi.
Khi tiến vào sa mạc và đeo Mặt nạ đầu lâu, tôi sẽ làm một chuyến săn Sandman hoành tráng. Nếu thế, mặc thêm Áo choàng đen rồi đi thì tốt hơn nhỉ. Ngoài ra, nếu đổi Hắc kiếm Greed sang Hắc liêm…… . Kiểu như, bạn sẽ không thể biết Ritchie sẽ xuất hiện ở đâu. Mà, tôi không định làm đến mức đó.
Nhưng tôi nghĩ là đã đến lúc thiết lập lại sự tồn tại của Ma thú Ritchie.
Không phải như cuộc sống hai mặt hồi làm đầy tớ ở Vương đô. Đúng rồi…… chiến binh Mukuro mang Mặt nạ đầu lâu thì sao. Như thế, dù có ‘ăn’ ma thú ở sa mạc thì tôi cũng sẽ không bị lộ.
Rồi sau khi về, chỉ đưa ra 10 Lõi của Sandman ở Phòng trao đổi vì cỡ đó là đỉnh điểm của độ Hate (mà không bị nghi ngờ), hoàn hảo.
Greed nói khi tôi đang mơ tưởng,
『Hi vọng là mọi chuyện được như thế……』
「Lúc ra ngoài rồi thì đừng có mà nói ra mấy điềm gở đó nhá」
Tôi nói nhỏ「tôi đi đây」với Mine vẫn đang ngủ và rời khỏi phòng.
Bước xuống cầu thang, những người chiến binh giống tôi đã tập trung lại hội trường và đang chuẩn bị trang bị. Có vẻ như là tổ đội săn Sandman. Số người dần dần tăng lên cho đến 20 người. Chắc là một chuyến đi săn quy mô lớn.
Tôi cẩn trọng như để tránh xa khỏi bọn họ. Tôi không muốn đang ăn mà bị làm phiền chút nào.
Từ trước đến giờ, tôi đều đi săn một cách tự do.
Hm? Tại sao tôi như đang được thúc đẩy để làm việc này vậy…… tôi có dự cẩm xấu, cầm Hắc liếm lên và dùng như một chiếc gương, tôi thấy tròng mắt đỏ…… quả nhiên, mắt phải đã nhuộm đỏ. Tôi đã rơi vào trạng thái Bán Cuồng thực.
「Bó tay…… lại phải đeo băng bịt mắt nữa rồi」
『Fate, ngươi quá trôi theo kĩ năng Bạo thực rồi. Nên biết chịu dựng một chút thì tốt hơn. Đúng rồi…… trong chuyến đi săn Sandman này, hãy vừa chiến đấu, vừa duy trì sát giới hạn của trạng thái Bán Cuồng thực.Cơ thể ngươi sẽ dần nhận được kĩ năng kháng lại Bạo thực nên hãy cố làm đi』
Greed nói thì đơn giản lắm nhưng tôi đang bị chi phối bởi cơn đói mang tính bản năng từ sâu trong cơ thể, chống lại nó rất là khó. Đôi khi tôi không phân biệt được đâu là bản thân nữa.
Nhưng, không làm không được. Nếu không kháng lại được, bên trong tôi…… từng chút, từng chút một…… và đến khi mọi thứ đều bị nuốt chửng. Điều đó, chính bản thân tôi là hiểu rõ nhất.
Trong ngươi, kĩ năng Bạo thực đang dao động, nếu không đối mặt và đánh bại nó, thì trong tương lai không xa, ngươi sẽ không còn là ngươi nữa
Bị những lời của Greed đè nặng lên, tôi nghĩ nên cân nhắc lại.
Leave a Comment