Berserk of Gluttony - Chương 4
Chương 4: Hắc kiếm tham lam
「Uwaa, kiếm biết nói!」
「Uwaa, kiếm biết nói!」
Thanh hắc kiếm đột nhiên nói chuyện, tôi giật mình, ném nó xuống mặt đất.
Chủ tiệm đang buôn bán với các khách hàng khác, quay lại nheo mắt lườm tôi.
Mày đang làm cái quái gì thế, không mua thì biến khỏi đây ngay. Ánh mắt đó nói vậy đấy.
Không có gì đáng lo đâu.
Nhưng mà chuyện này…… Nó nói――không thể có chuyện tôi đã nghe thấy tiếng nói của thanh kiếm đó. Phải không?
Vậy nó đã nói chuyện với tôi qua kĩ năng Đọc tâm trí? Nếu thế thì không thể nhầm được, thanh hắc kiếm đó có ý chí giống như con người.
Mà, cứ sử dụng《Giám định》trước cho chắc đã.
Greed Dạng: Kiếm một tay
Hể? Chỉ vậy thôi á?
Bình thường thì những thanh kiếm khác có thông tin về độ bền, lực tấn công,… thế mà, thanh hắc kiếm này chỉ có tên và dạng.
Tôi đã tìm được một thanh kiếm đầy bí ẩn. Nó bị bụi bặm và dầu mỡ bám lên, nhìn rất bẩn thỉu. Đúng thứ tôi đang tìm.
Và hơn nữa, nó được xem như là phế liệu.
Tôi thấy được một cảm giác thân quen và thật gần gũi.
Nhưng, hình như hồi nãy tôi có nghe cái gì mà「Mua ta nhanh……」, phải không ta.
Quả là bất lịch sự nhưng có vẻ nó không có ác ý.
Nếu có chuyện không hay gì xảy ra thì chịu thôi.
Thế, tôi sẽ chạm vào nó một lần nữa, sẽ không có vấn đề gì xảy ra hết. Nhỉ? Đã quyết làm phải làm, tôi nắm lấy thanh hắc kiếm.
Sau đó, tôi đã nghe được một giọng nói rõ ràng hơn hồi nãy.
『Cứ tưởng là đã chạy biến đi rồi chứ, đúng là một gã khá thú vị. Vậy, làm gì tiếp theo? Mua ta?』
Tôi soi thanh kiếm từng chút một. Nhìn thế nào thì đây cũng chỉ là một thanh kiếm đen có tên Greed mà thôi. Hình như có kĩ năng Trò chuyện nữa, chả biết cuối cùng chuyện này sẽ đi về đâu đây,
「Ta sẽ mua ngươi. Hơn nữa, ta có cảm giác ở ngươi có gì đó rất giống ta 」
『Vậy à……. Thế thì, trả tiền cho ông Mập đằng kia đi. Ông ta nhìn ngươi như nhìn đống thải ấy. Sắp nôn đến nơi rồi kia 』
Cầm lấy Greed, tôi đi lại và đặt hai xu bạc lên quầy.
Chủ tiệm vẫn đang trao đổi với khách hàng, liếc nhìn xác nhận lại số tiền và sau đó vẫy tay đuổi tôi ra ngoài.
Cuối cùng cũng chỉ là một ông chú xấu tính. Khỏi cần nói, tôi rời khỏi tiệm của ông ta. Đừng hòng tôi tới đây lần nữa!!
Tôi đã mua xong Greed, đầu tiên hãy làm sạch đã. Móc ra một tấm vải rách từ trong túi, tôi lau thanh kiếm. Nhưng, đúng là vết bẩn cứng đầu. Có nên dùng xà phòng không ta….. Mà tiền éo.
「Từ giờ trông cậy vào ông, Greed 」
『Ta cũng vậy, đây chắc là duyên phận. Và cả định mệnh nữa…. Ta sẽ hỗ trợ ngươi tới cùng. Thế, tên người là gì?』
Nhắc mới nhớ, tôi chưa giới thiệu.
「Tôi là Fate Graphite 」
『Ừ, nhớ rồi. Từ giờ tính sao, Fate 』
Tôi đã quyết định mọi việc cần làm từ đêm qua.
「Ông biết đây. Giờ tôi đã tìm được một vũ khí 」
『Đi săn?』
「Đúng vậy, đi săn ma thú nào! 」
Không chút chần chứ, tôi cùng với Greed – một thanh thép vô cơ – từ Quận thương mại, đi đến cổng Nam của Vương đô.
Cổng nam dẫn trực tiếp vào Quận thương mại, thường xuyên có một lượng lớn hàng hóa được vận chuyển qua. Ngoài cổng nam còn có 3 cổng khác nữa. Riêng cổng nam thì lớn nhất, cùng một lúc có thể đưa 10 chiếc xe ngựa qua được.
Bước ra ngoài từ đây, không xa, ta sẽ đến được thảo nguyên Goblin. Đây là nơi sống của bọn goblin, xe ngựa thường xuyên bị chúng tấn công khi và bị đánh cắp đồ ăn.
Trong số ma thú thì đây là loài yếu nhất, chỉ cần một tên tân thủ với vào nghề cũng dễ dàng chiến thắng.
Nhưng không thể mất cảnh giác, chúng hay núp trong mấy bụi cỏ. Nếu tìm thấy một con trong bụi, bạn sẽ tới gần để giết nó, nhưng khi chú ý xung quanh, có vẻ như bạn đã bị bao vây. Có một câu nói được lan truyền,「Thấy được 1 con goblin thì xem lại đi, có tới 100 con đấy」
Câu chuyện đó, tôi đã nghe được từ một người lính đã quá chén ở quán rượu. Có vẻ như tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện đó.
Bây giờ tôi cũng là một chiến binh, đầu tiên cứ đi săn goblin đã. Đây là lần đầu tiên của tôi.
Kĩ năng tấn công, Kiếm một tay! Với nó, tôi có thể đánh bại goblin.
Sau đó, hấp thụ linh hồn của những con goblin và cướp lấy năng lực từ chúng.
Vừa né những xe ngựa, tôi đi khỏi cổng Nam. Có rất nhiều người trang bị vũ khí, cả nam lẫn nữ tâp hợp ở đây.
Có vẻ như họ đang tập hợp với nhau thành những tổ đội để đi săn cùng nhau.
Tổ đội à…… sướng nhỉ. Tên bắt nạt tôi ở làng hồi xưa, Botch. Còn bây giờ là bọn Rafal, tôi chả bao giờ có cơ hội để làm thân với ai cả.
Chùng nhau chiến đấu, giúp nhau khi gặp khó khăn, khóc cùng nhau khi buồn. Người cha quá cố của tôi đã từng kể tôi nghe câu chuyện về một tổ đội Anh hùng. Hồi nhỏ, được nghe những câu chuyện đó dư sức làm mắt tôi sáng rực lên.
「Tuyệt nhỉ…… đồng đội」
Trong vô thức, tôi đã lẩm bẩm suy nghĩ của minh. Và Greed,
『Có ta ở đây mà 』
「Ư, ừ……」
Nhưng ông là một thanh thép mà. Tôi muốn có một NGƯỜI đồng đội cơ. Sự khác biệt rất lớn đấy.
Yoshii, tôi lên tinh thần cho chính mình và bước vào đám đông. Không sao đâu, chỉ là bây giờ tôi chưa có thôi. Tôi có kĩ năng chiến đấu để chiến với ma thú mà.
Chắc chắn, nếu cứ cố gắng, tôi sẽ được chấp nhận.
Sau khi nghĩ vậy, có một giọng nói phát ra từ hướng một người đàn ông nam tính đã có tuổi gần đó,
「Cậu có một thanh kiếm, chắc hẳn cũng là một chiến binh nhỉ. Sao nào, có muốn lập tổ đội với tôi không?」
「Chuyện đó ổn chứ!」
Tôi vui mừng, kèm theo đó, lo lắng cũng dâng lên. Vì, tôi thật sự chẳng có một chút kinh nghiệm nào cả.
Nhưng nếu tôi được ai đó nói rằng họ thấy sức mạnh của tôi là cần thiết, thế thì tôi cũng hạnh phúc rồi.
「À thì, hôm nay tôi hơi phiền vì không có ai cùng đi săn cả. Cậu level bao nhiêu rồi?」
「Vâng, là Level 1 !」
Chỉ trông chốc lát, mặt ông ta nhăn lại. Sau đó, ông ta nói là đã có việc bận trong khi gãi đầu và lùi ra xa khỏi tôi.
Wtf….. sao vậy nhỉ, trong tôi chỉ còn lại sự trống trải lạ thường.
Thấy tôi như vậy, Greed nói.
『Fate, bỏ cuộc đi. Ngươi có kĩ năng chiến đấu nhưng mà ngươi đang ở Level 1 thì nó sẽ khác. Ngươi, lỡ đâu tạch lúc đang chiến đấu thì sao. Ngươi có muốn lập tổ đội với thằng yếu sinh lý không?』
Nghe thấy thế, tôi nghe thấy tiếng nứt ở đâu đó. Nhờ kĩ năng Bạo Thực, tôi nghĩ mình đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng thì tôi vẫn đang ở vạch xuất phát thôi. Để vượt qua số phận một đống rác, hãy cố gắng tìm học hỏi hết mình thôi.
「Cố hết sức thôi.」
『Phải thế chứ. Nhìn cái kĩ năng Bạo Thực của chú mày thì chả có cái tổ đội nào chấp nhận đâu. À, hãy sử dụng Ẩn danh và giấu kĩ năng đi, để lại Kiếm một tay thôi. Lời khuyên của ta đó 』
「……Tại sao phải làm vậy?」
Tôi chưa nói đến Kĩ năng Bạo Thực bao giờ. Làm sao ông ta biết.
Rồi thì, Greed cười lên.
『Ta với người là đồng đội mà. Kệ đi, có hay không, quyết định nhanh đi 』
Như thế, ông có nói hơi quá không, Greed? Phải làm như thế à.
Tôi có hơi tò mò nhưng những gì ông ấy nói không sai. Kĩ năng Bạo Thực quá mạnh so với thông thường. Rất là rắc rối nếu những người khác biết được sự thật về nó.
Ví dụ như, tôi có thể đoạt lấy năng lực từ một kẻ khác, lỡ đâu, năng lực của tôi cũng có thể bị cướp đi. Chỉ nên tiêu diệt kẻ địch trong khi hắn đã yếu đi….. Đây là một vết thương tâm trí do bọn Rafal để lại. Mà, thường thì người khác cũng thấy làm vậy là tốt nhất.
An toàn là trên hết, đừng manh động cho đến khi đủ mạnh, giờ thì tôi chỉ cùng Greed đi thịt bọn ma thú thôi.
Đầu tiên là goblin.
Trans: Jin
Leave a Comment