Berserk of Gluttony - Chương 55
Chương 55: Khởi đầu
Thành phố Hộ vệ Babylon được chia thành ba khu vực.
Khu quân sự chiếm lấy phần phía bắc của thành phố hình tròn này. Đó là nơi Roxy cùng các (đồng dâm) binh lính nhà Heart đóng quân. Ngoài ra, có vẻ như những dong binh (Note: lính đánh thuê) cũng ở đây vì thu nhập tốt.
Dong binh chỉ những người có nhiều kinh nghiệm trận mạc hơn binh lính thông thường. Hầu hết trong số họ là cựu Thánh kị sĩ hoặc được sinh ra trong các gia đình Thánh kị sĩ, nhưng lại không có được kĩ năng thánh, thuộc tính bắt buộc để trở thành một Thánh kị sĩ.
Do đó đa số những người này đều ôm mối hận dù ít hay nhiều với địa vị Thánh kị sĩ ở Vương đô. Vậy tại sao những người này lại còn được thuê? Tất nhiên là bởi tình hình ‘muốn mượn tay mèo’ để chống lại ma thú đến từ Gallia.
Nếu bạn có khả năng chiến đấu, những nghi ngại như vậy sẽ được nhắm mắt cho qua. Đó là cách vận hành của thành phố Hộ vệ Babylon.
Ví dụ như bạn là một chiến binh có tiền án nhưng mạnh mẽ, bạn vẫn sẽ được tha thứ ở đây. Ngay cả khi có thái độ không tốt, sẽ không ai phàn nàn nếu bạn giết được ma thú và vẫn sẽ được nhận thù lao theo chiến tích của mình.
Maa, liệu Roxy có ổn không.….tôi lo lắng cho sự ngay thẳng của cô ấy.
Về phần mình, tôi thấy khá ổn. Nếu không có bất trắc gì, đây sẽ là một nơi hoàn hảo cho tôi.
Thậm chí nếu có người nắm giữ kĩ năng dị giáo bị các vị Thần bỏ rơi – như kĩ năng Bạo thực, thứ cho phép người sử dụng hấp thụ linh hồn của nạn nhân, kẻ đó vẫn sẽ được dung thứ. Miễn là sự hiện diện của hắn mang lại lợi ích cho thành phố Hộ vệ, thì sự tồn tại đó vẫn sẽ được cho phép.
Đấy chính xác là lý do tại sao tôi đã định đến đây. Tôi sẽ phải chuẩn bị cho tương lai sắp tới.
Dù sao, tôi đã phải thốt lên rằng thành phố Babylon thật sự rất lớn. Chắc phải ngang ngửa với Vương đô?
Có rất nhiều binh lính và dong binh, cũng như mấy tên lang thang vô công rồi nghề tụ tập tại đây. Riêng chỉ có nơi này là tiền tuyến nên tôi có thể cảm nhận rằng áp lực của nó rất khác so với ở Vương đô. Tôi tự hỏi liệu tôi có gặp đám côn đồ nào đó không?
Sau khi qua cổng, tôi đi dọc theo đại lộ nơi khu vực chung được mở rộng ra hai bên. Phía cuối của con đường chính là khu quân sự.
Nói chung, khu vực thương mại ở phía tây, trong khi khu dân cư ở phía đông. Nếu muốn tìm nhà trọ, tôi phải đến khu dân cư.
Tóm lại là:
・Khu quân sự (Phía nam): Nơi các thánh kị sĩ và binh lính từ Vương đô cũng như dong binh ở.(Note: có nhầm lẫn ở đây)
・Khu vực chung (Phía bắc): nơi mà những người muốn làm giàu nhanh chóng như thương gia và phụ nữ tụ tập.
→Khu thương mại (Phía đông): nhà hàng, cửa hàng vũ khí, quán rượu, và rất nhiều của hàng khác.
→Khu dân cư (Phía tây): đa phần là quán trọ cao cấp. Đó là bởi vì những chiến binh ở đây kiếm được nhiều tiền hơn những nơi khác.
Truyện team mình dịch mà có đứa đem đăng sang trang lightnovelvietsub gì đó mới điên chứ. PJ chỉ được đăng tại shinigamilnteam.com nếu bạn đang đọc ở một web khác thì đó là hàng ăn cắp
Tôi không thể vào khu quân sự lúc này. Có rất nhiều ông chú với khuôn mặt cau có đang đứng ngay cổng. Hiển nhiên là Roxy đã vào trong rồi.
Dù sao thì đi đến khu dân cư trước đã, tôi cần nơi an toàn để qua đêm.
Tất cả quán trọ ở đây dường như đều rất xa xỉ. Chọn bừa một cái xem sao.
Ngay khi vừa bước vào, một người đàn ông điển trai trong bộ vest đen hiện lên với vẻ sạch sẽ, chào tôi. Anh ta dường như là một người làm thuê trong quán trọ.
[Xin chào, quý khách đang tìm chỗ ở phải không?]
[Đúng vậy]
Ngay cả khi tôi đang đeo mặt nạ đầu lâu, gương mặt anh ta không hề biến sắc. Ra là vậy, tôi đoán đây là một cảnh tượng khá bình thường trong thành phố này.
[Này… Tại sao dù tôi đeo chiếc mặt nạ, anh vẫn hành xử như không có chuyện gì vậy?]
[Sao phải vậy chứ? Nó chỉ là loại mặt nạ chỉ gây hạn chế nhận diện. Có rất nhiều người muốn che giấu thân phận của mình, vậy nên nó không phải là một vấn đề to tát gì cả.]
Anh ta trả lời hệt như những gì tôi đã nghĩ. Có thể trong số những người đó từng là Thánh kị sĩ trước đây. Nhưng họ bị lưu đày đến đây vì gây ra những vấn đề nghiêm trọng cho Vương quốc.
[Một đêm ở đây giá bao nhiêu vậy.]
[Thưa quý khách, năm đồng vàng cho một đêm bao gồm phòng tắm và ba bữa ăn]
[Hể !]
Tôi ngỡ ngàng và chỉ biết đứng há hốc mồm. Năm đồng vàng thực sự là một cái giá cắt cổ.
So thử với một phòng trọ tương đương ở Vương đô chỉ tốn một đồng vàng cho một đêm. Điều đó có nghĩa là, giá cả ở đây mắc gấp năm lần.
Người phục vụ đó nói với tôi, người hiện giờ đang ủ rũ.
[Hình như đây là lần đầu quý khách đến thành phố Hộ vệ. Hầu hết mọi người đều bất ngờ như thế. Còn về chỗ ở với giá rẻ hơn so với nhà trọ này, nếu quý khách bằng lòng đi đến khu vực dân cư đông đúc hơn về phía tây. Vậy sao quý khách không thử đến đó?]
[Cảm ơn về lời khuyên đó. Mà sao anh lại sẵn lòng nói với tôi những thông tin như vậy?]
[Gì chứ cái này đơn giản thôi. Mặc dù hiện tại quý khách không thể ở lại vì tài chính eo hẹp, nhưng khi quý khách có thể sẽ kiếm được nhiều tiền từ việc tiêu diệt ma thú từ Gallia, một ngày nào đấy quý khách sẽ muốn đến đây. Cái này mới là ý đồ thực sự của tôi. Tới lúc đó, hãy quay trở lại đừng ngần ngại.]
[Ra thế…]
Đó là một cách nghĩ khôn khéo.
Họ vẫn giúp đỡ ngay cả khi người ta không ở lại, bởi vì họ đã có kế hoạch cho tương lai. Tuyệt thật….Những người ở đây có một phong cách phục vụ khác hẳn so với ở Vương đô.
[Cám ơn vì lời khuyên. Hẹn gặp lại sau.]
[Vâng. Tôi rất mong đợi ngày quý khách trở lại.]
Tôi nói lời cảm ơn với người phục vụ đang cúi chào kia, và nhắm tới địa điểm đã được chỉ dẫn.
Tiếp tục cuốc bộ, cảnh quan thành phố dần thay đổi. Từ những quán trọ xa xỉ được xây với gạch đỏ, giờ đã thành những tòa nhà với những viên gạch trắng cũ kĩ.
Đó là những viên gạch trắng tinh khi nó vừa mới được xây. Nhưng giờ đây nó đã có chút xám xịt do thời tiết.
Cần một nguồn kinh phí lớn để vận chuyển vật tư dành cho việc tái thiết đến vùng biên giới Gallia này. Vì thế, luôn có những quán trọ không đủ ngân sách để sửa chữa sẽ không thể duy trì vẻ bề ngoài của mình.
Càng đi xa hơn, chất lượng của những quán trọ ngày càng thấp hơn. Điều này có thể dễ dàng đánh giá từ những gì ngay trước mắt.
Số tiền tôi có đã giảm đi đáng kể nhờ sự ăn cướp trắng trợn giữa ban ngày của Mine. Ngay lúc này tôi chỉ còn 4 đồng vàng 30 đồng bạc….Tôi thực sự đang cháy túi.
Tôi đã từng có hơn năm mươi đồng vàng trước đó. Nhưng cũng đã quá lãng phí. Hình như những đồng tiền vàng ấy đã mọc cánh bay mất mà không cần sự đồng ý của tôi. Thật đáng sợ…..tôi cần phải cẩn thận hơn từ bây giờ!
Trong khi suy nghĩ về những điều như vậy, tôi đã đến một khu phố toàn những ngôi nhà được xây bằng gạch vụn.
Giờ thì, quán trọ nào tốt đây? Mỗi cái trong số đó đều giống nhau cả.
[Có lẽ, cậu đang tìm một chỗ trú chăng?]
Tôi quay về phía giọng nói đầy nhiệt tình từ một người phụ nữ. Người phụ nữ này dường như hơi lớn tuổi hơn tôi. Cô ấy đến gần tôi và cười lớn như một người đàn ông.
[Đúng vậy, nhưng…]
[Quả nhiên là như thế. Vậy cái này thì thế nào. Hãy ở lại quán trọ của tôi. Tôi sẽ tính rẻ cho cậu.]
[Bao nhiêu?]
[50 đồng bạc!]
Cái giá này rẻ hơn gấp năm lần, cũng không tệ. Bằng việc giết ma thú, tôi có thể kiếm tiền sau, sẽ nhanh thôi, bởi vì giờ đã không còn sự hiện diện của người tên Mine ở đây nữa rồi.
Thêm vào đó, tính cách thẳng thắn của người chủ quán trọ này tạo thiện cảm cho tôi.
[Tôi hiểu rồi. Vậy xin làm phiền.]
[Ho, cậu quyết định trước khi xem quán trọ sao?]
[Đó không phải vấn đề. Đổi lại, tôi muốn ăn gì đó ngay bây giờ]
Tôi nói vậy trong khi nhìn tất cả những thứ mà người phụ nữ đang mang trong tay. Trông chúng rất tươi ngon.
Đó mới là yếu tố quyết định. Nếu cô ấy để ý nhiều đến nguyên liệu, có nghĩa là việc nấu nướng không quá tệ.
[Yosh, hiểu rồi. Vậy hãy theo tôi nào]
[Hãy cho tôi mang giúp một nửa số đồ cho cô]
[Cậu chắc chứ? Tôi sẽ nhờ cậy cậu vậy. Tuy nhiên, tôi sẽ không giảm giá chỉ vì việc này đâu đấy]
[Tôi biết, tôi chỉ muốn ăn gì đó sớm nhất có thể.]
[Ahahahaha, nếu đã vậy tôi sẽ trổ hết tài nghệ của mình cho bữa ăn này]
Tôi trông chờ vào điều đó. Dạ dày của tôi không thể đợi lâu hơn, nó có thể gào thét bất cứ lúc nào.
Đúng hơn là nó đã bắt đầu sôi sục mất rồi.
Ùng ục ùng ục…..
[Arara, dạ dày của cậu đang phản đối đây mà.]
[Chắc cậu đói lắm rồi nhỉ? Đây, muốn dùng một ít bánh mì trước chứ?]
[Có được không?]
[Tôi sẽ tính tiền sau dưới dạng phụ phí.]
Thật biết tranh thủ ghê. Dù sao, tôi phải trả tiền vì tôi không có lý do gì để từ chối.
Nóng quá….một ổ bánh mì mới nướng. Vị ngọt của lúa mạch tan chảy khi tôi vừa đưa miếng đầu tiên vào miệng. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy tất cả sự mệt mỏi của mình như đã tan biến.
[Ngon thật. Đây là lần đầu tiên tôi ăn ổ bánh mì ngon như vậy.]
[Tôi vui vì cậu thích nó. Ổ bánh mì này được làm bởi chị của tôi và chồng của chị ấy. Cậu có thể ăn nó một lần nữa trong khi ở quán trọ của chúng tôi. Họ còn làm thêm vài loại nữa đấy.]
[Tuyệt thật]
[Chúng tôi có lẽ không thể cạnh tranh với những quán trọ xa xỉ đằng kia. Nhưng tôi khá là tự tin về mặt này. Dù sao thì, hãy tự nhiên. Chào mừng đến với quán trọ của chúng tôi.]
Ooh, vẻ ngoài của nó đúng như tôi nghĩ. Gạch vỡ, biển hiệu mờ. Dấu hiệu bị ảnh do thời tiết trong nhiều năm, rất nhiều mặt không tốt nữa khiến hầu hết mọi người không muốn ở lại đây.
Tuy nhiên, đấy chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Tôi phấn khích bước vào trong quán trọ. Tất cả là bởi vì vị của ổ bánh mì kia.
Trans: Mh Ph
Edit: J + Luugu
Leave a Comment