Berserk of Gluttony - Chương 6

42738331_313528059199389_943758873624313856_n.jpgChương 6: Sự thật nhà Heart
Tôi đã về đến Vương đô Seyfert. Để nhận tiền thưởng cho việc giết ma thú, tôi ghé qua Trụ sở giao dịch.
Ở đây toàn những tên trang bị vũ khí cục mịch ồn ào, chen lấn và xô đẩy nhau. Thỉnh thoảng, lại vang lên đâu đó những tiếng chửi thề tục tĩu. Hình như tên ở đầu hàng đang cãi nhau với tiếp tân về việc trao đổi. 
Không nên dây dưa gì với gì tới thằng cha đó, rắc rối lắm. Tôi cẩn thận và xếp cuối hàng.
Người đàn ông đô con xếp phía trước tôi, hắn quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, hếch mũi cười. Có vẻ như hắn nghĩ tôi là thằng vụn vặt trong một tổ đội nào đó.
Nhưng chuyện đó lại giúp tôi dễ dàng trao đổi hơn.
Ngay cả khi tôi trưng ra một lượng lớn bộ phận ma thú lên quầy, họ chắc cũng chỉ nghĩ「À, một tên sai vặt 」và không có rắc rối nào. Họ sẽ không đến nỗi phải giật mình khi nhìn thấy 38 cặp tai của goblin đâu.
「Người tiếp theo, xin mời 」
Otto, đến lượt rồi. Tôi mang túi vải đặt lên quấy. Trong cái túi nhỏ đó chứa đầy tai của goblin đã bị cắt ra.
「Xin chào……. Mà, cậu săn nhiều thứ ghê. Có phải đã đi săn với một nhóm lớn không? 」
「Eeee, ừ, đúng vậy. Mọi người đã cùng nhau cố gắng, và chăm chỉ. Mọi người đều hăng hái….và…」
Trong đầu, tôi đang nghĩ về một tổ đội (mà chính nó cũng không tồn tại) để dễ dàng nói chuyện hơn. Nhưng chắc không ổn rồi, cái tổ đội Không khí đó. Trong lúc đang hoang mang, tôi nghe thấy giọng của Greed.
『Cười lên 』
「Im đê 」
Chết rồi. Người tiếp tân không nghe thấy được Greed đang nhìn tôi bằng khuôn mặt bối rối. Thế cũng đúng thôi, ai lại bảo「Im đê 」khi đang nói chuyện cơ chứ. Tôi nắm chặt Greed, mong cho người tiếp tân sẽ nghĩ tôi đang tự kỉ một mình.
「Xin lỗi. Không cần bận tâm đâu 」
Tôi cố nắn ra một nụ cười gượng gạo vì nó có thể giúp tôi thoát khỏi tình huống kì quặc này. Tôi nghĩ vậy.
Có vẻ như đã thoát rồi, trong lồng ngực nỗi lo đã hạ xuống.
Tiếp tục nói chuyện với người nhân viên, tôi biết đa số những người đi săn, thường thì một ngày một người chỉ giết khoảng 10 con ma thú một loại. Nếu hơn số lượng đó, bạn sẽ nhận được một một trạng thái gọi là Hate (Ghét) từ những con ma thú cùng loài, vì thế nên bạn sẽ dễ bị những con ma thú đó nhắm vào.
Nhắc mới nhớ, ở nửa sau trận đi săn goblin, chúng bắt đầu tập trung lại tấn công tôi……. Do đây à.
Trong tương lai, khi muốn đổi tiền, tốt nhất là chỉ nên đổi 10 ma thú một lần. Không nên đem nhiều hơn thế. Mỗi lần đem một lượng lớn vào thì sẽ gây sự chú ý mất. Mặc dù kì lạ nhưng thế là tốt nhất.
Số tiền tôi đổi được tổng cộng là 3 xu bạc và 80 xu đồng, tôi bỏ số tiền đó vào túi.
Tôi, số tiền cực khổ kiếm được trong 5 năm qua―― không vượt qua được 2 xu bạc.
Thế mà giờ chỉ cần nửa ngày.
「5 năm trời của tôi……」
Nếu chỉ đơn giản thế này mà tôi có được cuộc sống đàng hoàng thì tại sao tôi lại tốn một khoảng thời gian quá dài trong cái thế giới cực khổ đó cơ chứ.
Những ý nghĩ đó mà bị tên Rafal biết được thì thế nào hắn cũng điên lên cho xem. Tôi bị xem vô dụng hơn cả đống rác, làm gì có tư cách để nổi giận…… bọn chúng nghĩ thế, chắc luôn.
Hazz……..
Nhớ lai mấy chuyện về Rafal, dạ dày toàn goblin của tôi đang kêu vang không ngừng. Dường như tôi cần một thứ gì đó để bỏ bụng.
Vẫn còn sớm. Trước đó hãy lo việc của Roxie đã.
Nhưng để giải quyết một số vấn đề đã.
Và, làm gì với số tiền nay đây. Đúng rồi !
Tôi sẽ sử dụng số tiền này thật tốt, đầu tiên là đi mua một bộ quần áo.
☆ ★ ☆ ★
『Trang phục cho mấy tên cưỡi ngựa 』
「Im đê!」
Vẻ ngoài bẩn thiểu của tôi đã sạch hơn một chút. Tôi đã dùng 2 đồng bạc để mua một bộ đồ tốt hơn.
Sau đó dùng thêm 50 xu đồng để mua thêm một cái vỏ cho Greed. Tiếp theo dùng thêm 10 xu đồng để làm sạch vết dầu và bụi cho ông ấy.
Như thế này, dù tôi có đi đến nơi Thánh Kị Sĩ sống thì ít nhất sẽ không bị gác cổng sút văng ra ngoài.
Bây giờ nhìn tôi thế nào cũng giống một người mình thường.
Tuyệt. Giờ thì tiến tới Quận Thánh Kị Sĩ nào.
Không giống với những quận khác, xung quanh Quận Thánh Kị Sĩ được bao quanh bởi một bức tường cao. Nó có bầu không khí giống như một tòa thành hơn.
Tôi nói tên mình cho gác cổng biết và được phép vào trong. Có vẻ như Roxie đã sắp xếp mọi thứ.
Nhưng dù đã được xác nhận, tôi vẫn được 2 người lính khác kèm hai bên. Trông tôi như một tên người xấu bị áp giải vào ấy.
Được dẫn đi đến tận nơi thế này, quả là một trong năm gia đình lớn nhất vương quốc có khác.
Trong khi đi, tôi ngắm nhìn những lâu đài khác và mù mắt luôn quá. Nó to đến nỗi mà mặt tôi giờ chẳng khác gì thằng ngốc cả.
Một người lính đi ngang qua khu vườn, tiến đến đây
Và đi cùng là một cô gái mặc một bộ váy trắng nữ tính. Cô ấy thật đẹp.
「Đến rồi à. Tôi đang đợi cậu đấy.」
Đúng là giọng nói của Roxie rồi. Bình thường khi gác cổng, tôi chỉ thấy cô ấy mặc một bộ giáp nhẹ màu trắng. Giờ đây, cô ấy như một người khác hẳn trong trang phục bây giờ. Đúng là tuyệt đẹp mà.
Sau khi đã xác nhận xong, những người lính lùi đi.
Chỉ còn lại hai người và tôi thì đang đứng hình với miệng mở ra như một tên ngốc. Nhìn thấy vẻ mặt của tôi,
「Có chuyện gì sao ? 」
Roxie đã hỏi một câu kì lạ
「Tôi không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp của ngài Roxie. Thật xin lỗi 」
Sau đó, má Roxie đỏ lên và cô ấy ho nhẹ một cái.
「U…un, thỉnh thoảng tôi cũng hay mặc những bộ váy như thế này. Cậu đừng hiểu lầm. Nào, lối này 」
Ở đây là một biệt thự lớn nhưng rất yên tĩnh. Cũng không hề thấy bóng dáng của người làm đâu cả, tôi thấy sự im lặng này có gì đó không ổn.
Vừa nhìn ngắm những bãi cỏ được chắm sóc tốt, tôi theo đi theo sau Roxie. Nhưng thật sự là quá yên lặng mà.
Chỉ có tiếng gió thổi qua mà thôi.
Như âm thanh của cô đơn trôi dạt phía sau lưng vậy.
Đi đến trước biệt thự, chúng tôi rẽ phải. Ủa? Không phải đi vào trong à?
Dù muốn biết nhưng tôi không nghe được gì ngoài âm thanh của không khí im lặng. Tôi tiếp tục đi một lúc nữa và,
「Đây là…….」
Giọng nói của tôi hoàn toàn bị cơn sốc chặn lại.
Nhìn thấy tôi như thế, Roxie mỉm cười nhẹ nhàng. Và sau đó, cô ấy cuối xuống, đặt tay lên một bia mộ lạnh lẽo.
「Bố ơi, từ ngày hôm nay,  anh ấy sẽ làm việc ở đây đó. Vì thế, nhà Heart sẽ trở nên nhộn nhịp hơn thôi 」
Thấy tôi không nuốt nổi tình huống bây giờ, Roxie nói.
「3 ngày trươc, bố tôi đã qua đời tại Gallia  – một vùng đất phía nam」
「Gallia? 」
Hình như lục địa đó đã bị xâm chiếm bởi ma thú. Nếu so sánh với chúng thì những con ma thú ở Vương đô thậm chí không bằng tép riu.
Những Thánh Kị Sĩ là những người nhận trọng trách nặng nề – ngăn chặn bọn chúng tiến về Vương đô. Vì thế, họ được trao cho rất nhiều địa vị và tiền của từ Vương quốc.
Nhưng tôi không nghĩ rằng người đứng đầu trong năm gia đình lớn nhất vương quốc có thể bị giết hại bởi ma thú được.
Roxie như đoán được nỗi lo lắng của tôi.
「Nguyên nhân dẫn đến chuyện đó không phải là một ma thú. Đó là thứ chỉ có ở Gallia mới có 」
Nghe như thế, tôi chỉ có thể nghĩ đến một thứ. Một tồn lại được ví như…… lũ lụt, động đất, sóng thần cùng xảy ra một lúc.
Một thảm họa tự nhiên sống―― Thiên Long. Không cần bàn cãi về sức mạnh của nó, một tồn tại không thể ngăn chặn được. Với sức mạnh hủy diệt đó, một số người còn xem nó như Sứ giả của Thần linh và tôn thờ nó.
Lỡ rằng bị nó nhắm đến, chắc chắn chỉ còn đường chết.
「Cả đội quân do bố tôi chỉ huy đã hoàn toàn bị hủy diệt. Có lẽ là do Thiên Long đã rời khỏi tổ của nó,  nhưng hàng ngàn năm nay chưa từng có chuyện đó cả」
Tổ của Thiên Long nằm ở trung tâm Gallia. Vì thế, mọi  người được dạy là không được bén mảng tới gần Gallia. Nhưng mà có người đã không nghe theo. Thật không may nếu đó là thật.
Những người còn sống nói bàn tán gì về chuyện này, đó lại là một câu chuyện khác.
「Vào sáng nay, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa. Tang lễ cho bố tôi đã được thực hiện, mọi người cũng đã quyết định. Tôi sẽ thành người đứng đầu nhà Heart và kế thừa gia đình này 」
Cô ấy ưỡn ngực tự hào trong khi nói vậy, trong khi tôi chỉ cúi gầm mặt xuống đất.
Hoàn toàn, tôi hoàn toàn không nhận ra được. Những lúc thay đổi phiên trực, cô ấy che đi những chuyện đã xảy ra bằng cách cư xử với một khuôn mặt bình thường như mọi khi, tôi không biết được điều đó
Mặc dù vậy, Roxie đã suy nghĩ và khuyên tôi đến đây.
Khi được bố của Roxie phỏng vấn, làm thế nào để không đề cập đến sức mạnh của bản thân…… làm sao tôi lại có những suy nghĩ như thế chứ.
Ngài Roxie, xin lỗi. Tôi…..
「Đừng làm khuôn mặt như thế chứ, hãy cùng nhau đem lại tiếng cười cho nhà Heart. Cậu có thể giúp tôi không?」
「Vâng, rất sẵn lòng ạ.」
Và từ ngày hôm đó, tôi đã trở thành người đầy tớ của nhà Heart.

Trans: Jin

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.