Berserk of Gluttony - Chương 7
Chương 7: Chìm trong cơn đói
Đã hơn ơn một tuần kể từ khi tôi bắt đầu làm việc cho nhà Heart.
Đã hơn ơn một tuần kể từ khi tôi bắt đầu làm việc cho nhà Heart.
Lúc mới bắt đầu đến biệt thự này, tôi bị xem là một tên nguy hiểm vì thường hay lầm bầm nói chuyện với Hắc kiếm Greed, cũng hơi đau lòng thật.
Nhưng mà tất cả những người hầu của nhà Heart đều là người tốt và họ đều chấp nhận tôi.
Những ngày qua đều là những ngày bình yên nhưng vì có quá nhiều thứ để học, mỗi ngày đều rất bận rộn nên tôi không có thời gian rảnh rỗi để ra ngoài.
Nấu ăn, giặt giũ, lau dọn…… tôi đã thử rất nhiều việc khác nhau nhưng tệ chăng, tôi chỉ được nhận vào một công việc – Người làm vườn.
Bãi cỏ của một khu vườn này cực kì rộng lớn, chăm sóc nó là một công việc cần rất nhiều kiên nhẫn. Cỏ dại phát triển liên tục nên phải cắt tỉa để chúng có chiều cao đồng đều.
Ba người thầy của tôi đã dạy tôi nhiều thứ nên giờ tôi đã khá quen với công việc. Và khi tôi tiến bộ hơn, tôi có thể chăm sóc cây trong vườn. Một ngày nào đó, tôi muốn tỉa cái cây lớn ở trước cổng.
Tôi cảm giác rằng cần có người làm công việc đó.
Tôi bỏ qua luôn ngày nghỉ và chú tâm làm việc.
Và sau giờ làm việc, những người làm tập trung quanh bàn và ăn nhưng món đã được làm săn, có cả thịt nữa.
Tay tôi run rẩy khi nhìn thấy nó. Miếng thịt đầu tiên trong vòng 5 năm. Căng thẳng là dĩ nhiên thôi.
Tôi cần phải bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể da bọc xương của mình bằng nó dù chỉ một chút. Tôi nghĩ rằng mình đã đỡ (trơ xương) hơn trước.
Aa, tôi còn một nhiệm vụ nữa nên phải đến chỗ của Roxie, cô ấy thường mời tôi đến uống trà khi rảnh rỗi. Thành thực thì, ngồi đối diện với một Thánh Kị Sĩ…… tôi chẳng nghĩ được chuyện gì để nói cả. Và thường thì Roxie sẽ nói chuyện đơn phương một mình.
Nhưng mà trông cô ấy rất vui nên không còn cách nào khác.
Nếu so với khi đến ngày phải thay bọn Rafal trông cổng thành, nó như trời với đất vậy.
Tất nhiên, ở cùng với Roxie là thiên đường rồi. Còn chỗ tụi kia thì đúng là tận cùng đáy địa ngục.
Tôi hạnh phúc nhưng không nhiều cho lắm….. dạo gần đây, cơ thể tôi đang trong tình trạng rất xấu. Cơn đói cứ liên tục trỗi dậy, ngày càng lớn hơn và không thể kìm nén. Chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy đói rồi.
Ngay cả bây giờ, tôi cũng đang rất đau.
「Fate, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?」
Đặt cốc trà xuống, Roxie nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
Những bữa tiệc trà giờ đây đã trở nhành thói quen của hai người. Và chỉ trong thời gian này, cô ấy gọi tôi là Fate.
Kể từ sau sự kiện đó, cô ấy luôn xưng hô thân mật với tôi, làm tôi rất bối rối. Nhưng mà, chủ nhân của tôi vẫn cố chấp gọi tôi là Fate nên tôi phải cố làm quen với nó.
Tôi đã nói chuyện với Hắc kiếm Greed về chuyện đó, nhưng kết quả ông ta chỉ nói「Biết gì đâu ba, dùng não của mình đi chớ」và cười toe toét. Vì thế, tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài phiền muộn hơn mỗi khi Roxie gọi tôi là Fate.
「Không sao đâu, Ngài Roxie 」
Tôi đang cố kìm nén cơn đói trong tiệc trà cùng với Roxie, cứ như nỗi đau nhân hai lên vậy.
「Vậy à…… nhưng, sắc mặt cậu trông xấu lắm đấy 」
Dường như đang hiểu nhầm cơn đói của tôi với bệnh sốt, cô ấy đặt tay lên trán tôi.
Nhưng tôi đã kịp thời cản lại bằng tay của mình. Nếu chạm vào cô ấy, kĩ năng Đọc tâm trí lại tự phát động mất. Tôi không muốn nhìn thấy những viễn cảnh trong tâm trí Roxie đâu.
「Iya, thật sự là không sao đâu mà! 」
Khi tôi định đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bỏ chạy nhưng vì đói, tôi dần bị hoa mắt, ý thức cũng dần trôi đi theo thời gian và kéo tôi đổ xuống sàn nhà.
Chưa bao giờ tôi bị cơn đói tấn công ác liệt như ngày hôm nay. Cảm giác đau đớn quằn quại do kĩ năng Bạo Thực tác động lên toàn cơ thể. Ý thức của tôi dần dần chìm sâu vào bóng tối.
Tôi vẫn nghe thấy tiếng Roxie gọi tên tôi. Nhưng cuối cùng, tôi không còn nghe tiếng gì nữa.
★ ☆ ★ ☆
Tôi đã tỉnh dậy, nơi này là phòng của tôi trong biệt thự.
Không phải cái giường đơn giản làm bằng rơm, đây là giường êm ái được nhồi bông rất cẩn thận. Tôi đã ngủ trên thứ xa xỉ này.
Có vẻ như khi trong bữa tiệc trà của Roxie, cơn đói của kĩ năng Bạo thực ập đến và đã vượt quá giới hạn chịu đựng nên tôi đã bất tỉnh. Giờ cơn đói đã giảm nhiều rồi nên bây giờ tôi thấy thật thoải mái.
Trời đã tối. Nhìn vị trí của trăng qua khung cửa sổ, tôi biết giờ là nửa đêm.
Đột nhiên, tôi chú ý đến tờ giấy ghi nhớ được ánh trăng chiếu sáng trên mặt bàn.
【Ngày mai, cậu hãy nghỉ việc và nghỉ ngơi một ngày đi. Từ Roxie 】
Có vẻ như tôi đã làm Roxie lo lắng rồi. Mà, tôi đã đổ gục trước mắt cô ấy, lo lắng là đương nhiên thôi. Lần gặp mặt tiếp theo, tôi phải xin lỗi vì đã lỡ phá hoại tiệc trà mà cô ấy đã cất công mở ra.
Tôi buộc miệng thoát ra một hơi thở dài, nắm lấy hắc kiếm Greed dang nằm bên cạnh tôi.
「Này, Greed. Cơn đói ngày càng tăng lên. Trong quá khứ, việc đó vẫn luôn trong tầm kiểm soát nhưng giờ thì không. Ông nghĩ sao? 」
Nghe thấy điều tôi vừa nói, Greed cười lớn và bào.
『Đã đến mức này rồi. Vứt bỏ nhân tính của ngươi đi 』
「Ý ông là gì?」
『Một khi kĩ năng Bạo thực đã thử được vị của linh hồn, nó sẽ không dừng lại. Do đó, nó sẽ thúc đẩy ham muốn của người 』
Hoàn toàn không phải một cơn đói bình thường…….đó là trạng thái Cuồng Thực.
Tôi đã xem xét lại những khả năng có thể xảy ra của kĩ năng, đúng là tác dụng phụ đó có tồn tại.
Greed tiếp tục càu nhàu khi thấy tâm trí tôi đang dao động.
『Nếu ăn một linh hồn thì ngươi sẽ trở nên mạnh hơn. Và khi đã ăn, ngươi sẽ trở nên thèm khát một linh hồn nữa. Đó chính là đặc tính của kĩ năng này. Cho đến khi chết, ngươi sẽ ngày càng mạnh nhưng đó cũng là một lời nguyền mà ngươi phải gánh vác. Ta sẽ không tha thứ nếu ngươi từ bỏ giữa chừng. Nếu không thể đi tiếp, ngươi sẽ chết. Không thể tự kìm giữ bản thân, khi đó thì sẽ chẳng có ai thèm quan tâm đến ngươi nữa và chúng sẽ tiêu diệt ngươi』
「Việc đó….」
Cơn đói sẽ lên đỉnh điểm. Không thể chịu đựng được nữa và tôi sẽ chết đói…… hoặc là, một chuyện cực kì tồi tệ sẽ xảy ra. Trong trường hợp đó, chắc tôi không biến thành quái vật đâu nhỉ.
Nếu đang trong bữa tiệc trà, tôi không còn giữ được chính mình nữa, tôi sẽ tấn công Roxie…… Như thế, thật đáng sợ.
『Ta sẽ nói cho ngươi một tin vui. Ngươi có thể nhận ra những dấu hiệu khi đã đến giới hạn bằng cách nhìn vào mắt đấy. Hãy soi gương đi 』
Tôi làm theo lời ông ta bảo, nhìn vào tấm giương lớn được lắp trong phòng. Ảnh phản chiếu của tôi hiện lên gương. Lấp ló trong màn đêm, một đôi mắt đỏ rực.
Tròng mắt vốn dĩ là màu đen. Nhưng giờ đây đã bị nhuộm bởi một màu đỏ máu.
『Ngươi đã đến giới hạn rồi. Có một cuộc sống bình yên ở nơi đây cũng tốt. Nhưng mà, không bao giờ được quên những việc cần làm. Ta sẽ nói lại một lần nữa, hãy vứt bỏ nhân tính của ngươi đi 』
Kĩ năng Bạo thực khiến tôi phải tìm kiếm một linh hồn khác. Nếu không, dù uống cạn những gì có thể uống, ăn sạch những gì có thể ăn, cơn đói bất thường này vẫn sẽ tiếp diễn.
Chỉ có một cách để thỏa mãn nó. Nhưng càng làm, tôi sẽ càng chìm sâu vào bùn lầy và không thể thoát ra được nữa.
Nếu lúc này cơn đói của tôi đã đến giới hạn, tôi buộc phải làm ngày bây giờ. Cuối cùng cũng tìm thấy một công việc tuyệt vời, tôi không muốn mất đi những ngày tháng yên ổn này đâu.
Trong căn phòng được ánh trăng chiếu rọi, tôi thay đổi quần áo, mang theo Hắc kiếm Greed. Cẩn thận để tránh gây chú ý, tôi rời khỏi biệt thự của nhà Heart. Tất cả để thỏa mãn cơn đói…….
Trans: Jin
Leave a Comment