Berserk of Gluttony - Chương 61

42738331_313528059199389_943758873624313856_n.jpgChương 61: Thần Thái Của Greed
Những thương nhân lẫn binh lính đứng ở gần cổng nhìn tôi đi ngang qua một cách ngạc nhiên khi thấy hai cái túi ngấm đầy máu trên tay tôi.
Rồi họ bắt đầu thì thầm với nhau.

「Đùa à…」
「Oioi, không lẽ đống máu đó là từ tai của lũ Orc… nhiều đến thế sao?」
「Có nghĩa là hắn đã đơn thương độc mã đánh bại cả hai đội Orc? Tên đó là ai thế?!」

Dù họ chỉ đang thì thầm riêng với nhau nhưng truyền miệng là đặc tính của con người nên không lâu sau, sự hiện diện của tôi sẽ được biết đến trên toàn Babylon.
Bây giờ, dù đã vang danh là chiến binh Mukuro, tôi sẽ không cần phải lén la lén lút như hồi ở Vương Đô nữa. Tại Babylon này, việc của những chiến binh là tiêu diệt ma thú.
Những người có khả năng giết nhiều quái chắc chắn sẽ được chào đón ở đây.

Tôi không muốn bắt chước Greed nhưng cũng phải tỏ ra có thần thái một tí.

Với hai cái túi còn đang rỉ máu, tôi luồn người qua đám đông. Cơ sở trao đổi tọa lạc tại cuối đường chính, về phía đông của cánh cổng dẫn đến khu quân sự.
Theo như cô chủ quán trọ, đó là khu nhộn nhịp nhất thành phố. Không phải chỉ vì những người lính, mà còn những chiến binh nữa.
Đó là nơi tụ tập thường thấy của họ vì họ có thể thu thập thông tin và tìm hiểu về phần thưởng cho các loại ma thú ở đây.

Khi đến đó, tôi chỉ mong rằng đám chiến binh nhiều chuyện kiểu mẫu như trong mấy câu chuyện sẽ không xuất hiện và gây phiền phức cho tôi thôi.
Mà, tôi đang vào đó theo một cách quá ư là nổi bật nên tôi chỉ đang tự hỏi những con người ở đó sẽ phản ứng ra sao. Dù sao đi nữa thì cũng có còn nơi nào khác có thể đổi tai Orc để lấy tiền đâu.

Greed lại làm phiền tôi qua 《 Đọc tâm trí.

  『 Fate, đây là việc ngươi cần làm này. Đừng quan tâm cái mẹ gì đến lũ chiến binh khác. Chỉ cần chẻ đôi người chúng từ phần đầu là được. Ta đây thậm chí sẽ giúp ngươi! 
「Lại ồn ào. Nếu làm thế, ta sẽ biến cả Babylon này thành kẻ thù mất.」
  『Huhhhn, thì ta muốn thế mà. 』
「Muốn cái tổ sư nhà ông!」

Haaa… Greed muốn tôi thành loại chiến binh đó. Dù cho việc đó nực cười cỡ nào nhưng nghe từ ông ta thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên lắm… Greed là một tồn tại kì lạ như thế đấy.

 『Quan trọng là thần thái. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. 
「Biết rồi. Nhưng tôi chưa bao giờ được đối xử như một con người bình thường cho đến khi thức tỉnh kỹ năng Bạo Thực cả. Quãng thời gian đó đã hằn sâu vào não rồi. Không phải muốn bỏ là bỏ ngay được.」
 『 Thật thảm hại. Dẫu vậy thì ngươi vẫn là chủ nhân của ta! Tốt lắm, ta đây sẽ chỉ dẫn cho ngươi. Cứ làm theo là được. 』
「Đừng có làm quá.」
 『 Rồi rồi. Để đó cho ta, gahahahahah. 

Ha~, đúng là lo lắng quá đi.
Mà đây cũng là một thử thách, nên hãy cứ toàn tâm toàn ý làm theo thôi. Đây là nơi mà những chiến binh mạnh mẽ sẽ có tiếng nói nhiều nhất. Ở Babylon, sẽ rất khó để hành động nếu như những chiến binh khác cứ liên tục quấy rối bạn.
Sau khi lắng nghe một mánh nhỏ từ Greed để trở thành một chiến binh dũng cảm, tôi đặt chân vào cơ sở trao đổi.

Thật tuyệt vời. Rộng cực luôn. Cửa sổ và trần nhà được trang trí với kính đủ màu sắc. Tôi có thể cảm thấy giá trị tôn giáo qua vẻ đẹp của chúng.
Trong khi tôi đang thả hồn trên mây, hai tên chiến binh đi đến từ hai bên và bao vây tôi.

「Này, mày đang chắn đường bọn tao đấy. Biến đi.」
「Chuyện gì thế… Mày không muốn người ta nhìn mặt mình à? Và còn mặt nạ đầu lâu nữa kìa, gu thời trang dở vãi. Hơn nữa, tổ đội mày đâu?」
「Cái túi gì thế? Mà chắc là bên trong không có gì quý giá đâu nhỉ, đầu lâu boy? Mặt của mày chắc xấu lắm nên mới phải mang cái thứ đó, đúng không? Cởi mặt nạ ra cho tao ngó tí nào.」

Ây dà, đúng là nghiệp đầy nhà mà.
Dù đã biết trước và không muốn thừa nhận… nhưng chắc là vì cơ thể mảnh khảnh của tôi trông khá là yếu đuối.
Sau tất cả, mấy thứ mà Greed nói mới nãy bây giờ bắt đầu hợp lý rồi.

Mà, thử cái nào. Tôi cố nhớ lại những gì Greed đã nói.

「Câm mõm lại đi, ta không có việc gì với lũ ruồi nhặng như các người. Nếu như không muốn xuống lỗ thì cút xéo.」
「Hả?! Thằng khốn, mày vừa nói gì đó?」

Mặt đỏ lên như gấc vì giận dữ, hai chiến binh nhìn trừng trừng tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Như dự đoán, họ không thể rút vũ khí ra. Nếu bạn gây đổ máu trong cơ sở, bạn sẽ bị cấm cửa luôn. Nói cách khác, không ai cấm dùng tay không cả, vì có đổ máu đâu. Thật ra thì một trong hai tên đã bắt đầu tung cú đấm vào tôi rồi.
Tôi dễ dàng dừng hắn lại bằng tay phải mình, và nói,

「Bỏ cuộc bây giờ còn kịp đấy.」
「Hah, tao thách mày thử đấy. Tao có cả băng ở đây mà.」

Yêu cầu hỗ trợ, à…. Vậy là có 8 tên? Đến nước này thì hết cách rồi nhỉ. Tôi nghiền nát bàn tay của hắn để đáp trả.

「Gyaaaaaaaaaaaaaaaaa…..」

Với một giọng khó chịu, tôi ném hai cái túi lên không trung.
Tôi đá vào tên mà mình vừa mới bóp tay xong. Một thằng. Còn bảy. Ba tên nữa nhảy xổ vào tôi từ phía bên trái.
Chắc nên giải quyết chúng cùng một lúc thôi. Thế thì tôi kích hoạt kỹ năng võ thuật 《Nhất thốn quyền》.

Đây là một kỹ năng có thể phá hủy cơ thể từ bên trong. Nó có thể tác động lên các cơ quan, làm vỡ mạch máu và gãy xương mà không cần biết áo giáp dày đến mức nào. Thật hoàn hảo, như thế tôi có thể vô hiệu hóa kẻ thù rồi.

Dồn sức vào tay trái, tôi đánh vào mạn sườn của một tên. Rồi vài cú liên hoàn vào hai bên vai của tên có mái tóc mượt mà.
Sau đó, tôi đá vào hạ bộ của tên có râu.
Cả ba ngã quỵ xuống với những tiếng nổ, miệng sủi đầy bọt mép.
Bốn đứa rồi… Tôi đã định chuồn, bởi vì tất cả bọn chúng đã bắt đầu rút vũ khí ra. Có vẻ như bọn này muốn giết tôi ngay tại đây rồi. Dù vậy, tôi cũng không thể đáp trả với thái độ tương tự.

Đúng là những đòn đánh đơn giản. Nhìn vào chuyển động của chân như Aaron đã dạy, tôi có thể dễ dàng đọc được hướng di chuyển của chúng.
Một cách dễ dàng, tôi cho cả bốn tên còn lại đo đất bằng 《Nhất thốn quyền》. Cả “băng đảng” đã nằm liệt đất, bất tỉnh nhân sự.

Mà, có thế thôi sao?
Tôi chụp lại hai cái túi mà mình mới ném lên hồi nãy.

「Xong chửa?」

Đương nhiên là không tên nào trả lời, vì bất tỉnh hết cả lũ nó rồi. Dù đã dùng kỹ năng đó, tôi đã cố tình đánh hụt tử huyệt của chúng. Chúng là những chiến binh đô con mà, nên sẽ không chết đâu.
Tôi đạp lên bọn chúng và đi đến quầy tính tiền để nhận thưởng. À mà, cái vụ đạp lên người khác này cũng là Greed dạy nốt. Nhưng bây giờ thì đúng thật là tôi đang muốn giẫm lên mấy thằng này.
Bởi vì những người như chúng mà đánh giá của những người khác về chiến binh lúc nào cũng tệ.

Tôi bước đi một cách tỉnh queo, còn những chiến binh còn lại thì ai nấy cũng lui về hai bên dọn đường cho tôi đến quầy tính tiền.
Tiếp tân-san là một cô gái xinh đẹp, và cô đã mỉm cười với tôi. Mà… thằng này sẽ cố gắng lịch sự hết mức có thể.

「Tôi đến để đổi cái này ra tiền. Làm ơn?」
「Vâ, vâng… Tôi sẽ xác nhận ngay nên xin hãy đợi một chút.」

Hai cái túi nặng trịch được đặt lên bàn với một tiếng thụp. Vì không thể tự mình mang đi nên cô ấy đã được những nhân viên khác đến giúp từ đằng sau.
Chắc hẳn là họ đã quen với những việc như thế này rồi. Phần xác nhận sẽ không lâu đâu.

[Eeehh… có 400 tai Orc, và 2 tai của High Orc. Ummm…. Để cho chắc thôi, anh đã tự mình hạ hết đám này à?」
「Ừ, dĩ nhiên rồi. Chúng cũng đâu có mạnh đến thế.」

Tôi đáp lại trong khi chỉnh cái mặt nạ đầu lâu. Không cần phải nói dối làm gì. So với trận chiến chống lại Haniel thì lũ này còn dễ thương chán.
Cô tiếp tân tái xanh mặt lại khi nghe thế. Eh? Tại hạ đã nói gì sai à?

『Xin thứ lỗi. Phải chăng ngài đây là một Thánh Kị Sĩ?』

Đương nhiên rồi nhỉ. Để hạ được những tiểu đội Orc đông đến thế thì trước tiên ai cũng nghĩ đến thánh kị sĩ cả. Chỉ cần kỹ năng đại tội của tôi vẫn còn là bí mật với thiên hạ thì ai ai cũng sẽ nghĩ thế thôi.
Cô ấy sợ vì không biết phải làm gì nếu tôi là thánh kị sĩ thật. Cô ấy sợ rằng tôi có thể đe dọa cô vì không quản lí những chiến binh mới tấn công tôi một cách đàng hoàng.

Hiện tượng ở vương quốc vẫn xảy ra tại đây, ở Babylon này. Dù cho tôi có đi đâu thì thánh kị sĩ luôn là những kẻ thống trị.
Nhưng dù sao thì bình tĩnh đi gái. Nếu không thì chắc mai tôi mới có tiền thưởng quá.

「Không, không phải. Tôi chỉ là một chiến binh tên Mukuro thôi, không phải Thánh Kị Sĩ.」
「Thật sao?」
「Tôi nói dối làm gì. Làm ơn hãy đưa tiền thưởng nhanh đi, để tôi còn đi thay đồ nữa.」
「Vâng, hiểu rồi ạ. Tôi sẽ chuẩn bị ngay.」

Có 100 đồng vàng trên bàn. Có vẻ như một con Orc đáng giá 20 bạc, còn High Orc thì đáng giá 10 vàng. Nếu như tôi thêm vào số tiền đang có hiện tại thì tổng là 103 vàng.
Làm giàu không khó, nhỉ?! Nếu thế thì Mine ham tiền chắc cũng sẽ giàu nứt vách nếu đến nơi này rồi. Và cô ấy vẫn có vẻ không muốn đến Babylon. Mà tôi cũng chẳng làm gì được. Dù cho có tiếp tục giết quái ở Gallia, Mine không hề có biểu hiện gì là sẽ đổi chúng ra tiền. Chắc là đối với cô ấy, Gallia mang một ý nghĩa khác.
Đã lâu lắm rồi tôi mới giữ trong tay nhiều tiền đến thế, nên cái quả mặt ở bên dưới chiếc mặt nạ đang cười khúc khích liên tục. Dù cho giá cả ở đây đắt cắt cổ nhưng nếu như có đủ tiền thì hẳn là tôi cũng sẽ kiếm được một ít trang bị đàng hoàng.
Tôi cảm ơn cô tiếp tân, và khi tôi chuẩn bị rời khỏi cơ sở trao đổi.

「Là cậu đã làm phải không?」

Tôi đã bị giữ lại bởi một giọng nói quen thuộc và cao quý. Quay mặt về nơi phát ra giọng nói ấy, tôi thấy bạch thánh kị sĩ đứng đó. Đúng, chính là Roxy.
Giá như tôi có thể gặp cô ấy trong một tình trạng tươm tất hơn, chứ không phải lúc đang mặc đống đồ rách rưới này.

Trans: Tre (DWR)
Edit: Suu (DWR)

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.