Berserk of Gluttony - Chương 62
Lần gặp gỡ này làm tim tôi đập thình thịch.
Nhưng sẽ ổn thôi. Nhờ vào sự hạn chế nhận dạng của mặt nạ đầu lâu, Roxy sẽ không biết tôi là Fate. Có lẽ, cô ấy chỉ đơn giản nghĩ rằng hắn ta là tên lập dị nào đó với chiếc mặt nạ đáng nghi.
Tôi định mở miệng và đáp lời Roxy người đang nhìn tôi, nhưng tôi khựng lại.
Nguy hiểm thật…tôi định phát ngôn như khi còn là một đầy tớ.
Vì không còn là đầy tớ của cô ấy nữa vậy nên nếu nói chuyện một cách nhún nhường, có lẽ cô ấy sẽ nghi ngờ. Tôi đoán là sẽ tốt hơn nếu nói chuyện thô lỗ như một chiến binh.
[Có chuyện gì sao?]
Tôi nói và chờ câu trả lời của Roxy. Dưới chiếc mặt nạ đầu lâu tôi toát mồ hôi lạnh.
Cô ấy nói trong khi chỉ vào chân tôi.
[Đầu tiên hãy rút chân lên đã. Tôi lấy làm thương tiếc cho họ vì đã bị cậu giẫm lên như vậy.]
[Oops, thứ lỗi.]
[Oops, thứ lỗi.]
Dường như tôi đã vô ý giẫm lên tên chiến binh đang đo đất. Thành thực thì tôi có làm vậy khi nãy nhưng không có nghĩa là tôi sẽ lặp lại khi đã thoát khỏi chúng.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Roxy đã kích động tôi vậy nên đã vô tình giẫm lên họ một lần nữa.
Do cảm thấy tệ trong tình cảnh này vì vậy tôi nhìn xuống những tên chiến binh vẫn bất tỉnh.
[Tự vệ chính đáng thôi. Tôi chỉ đơn thuần là đánh trả lại khi bị tấn công.]
[Tôi hiểu…vậy đó là những gì đã xảy ra.]
Roxy đặt tay lên cằm trong khi liếc nhìn tình trạng của tám tên chiến binh bị té ngã rồi gật đầu.
Bốn tên trong số chúng vẫn còn giữ vũ khí vậy nên tôi nghĩ cô ấy có thể nhận ra rằng chúng thật sự đã tấn công tôi.
Sau khi xem xét, cô ấy hỏi nhân viên và nghe câu chuyện từ họ. Không chỉ nghe từ nhân chứng có liên quan, cô ấy còn xác minh và kiểm tra thông tin từ bên thứ ba nữa.
Trong trường hợp này, có thể chứng minh rằng dù tôi có liên quan đến cuộc ẩu đả nhưng chúng mới là người đã tấn công trước.
Sau khi phân tích, Roxy giải tán nhóm nhân viên và cuối cùng nói [Tôi hiểu chuyện này rồi].
Cô ấy tiến lại phía tôi. Không như trước đó, tôi đã bình tĩnh hơn.
Tôi cảm thấy có gì đó rất lạ khi cô ấy tiến sát gần.
Ehh!? Roxy nhỏ vậy sao?
Hồi ở vương đô, tôi phải ngước lên một chút do không vừa tầm mắt. Nhưng giờ, tôi cảm thấy mình phải cúi xuống nhìn.
Có lẽ nào Roxy đã nhỏ lại chăng!? Không không, điều đó không đúng.
Giờ nghĩ lại thì, trang phục của tôi ngắn hơn….tôi đoán là tôi đã cao hơn rồi.
Tôi đã liên tục chiến đấu khi đến đây, nên tôi không thực sự để ý đến nó. Có lẽ bởi vì chế độ ăn uống của tôi đã được cải thiện và được bồi bổ hơn trước.
Khi vẫn còn là một người gác cổng cho gia đình Burix, tôi đã phải làm việc cật lực chỉ với bữa ăn ít ỏi bởi vì tiền lương hạn hẹp. Sau khi trở thành đầy tớ cho Roxy, tôi đã có thể ăn ngon hơn và giờ là một chiến binh, tôi đã có thể ăn những thức ăn bổ dưỡng hơn nữa.
Khi vẫn còn là một người gác cổng cho gia đình Burix, tôi đã phải làm việc cật lực chỉ với bữa ăn ít ỏi bởi vì tiền lương hạn hẹp. Sau khi trở thành đầy tớ cho Roxy, tôi đã có thể ăn ngon hơn và giờ là một chiến binh, tôi đã có thể ăn những thức ăn bổ dưỡng hơn nữa.
Khoảng thời gian ở cùng Myne, cô ấy đã lãng phí rất nhiều thức ăn. Đau khổ thay, tất cả đều là tiền của tôi.
Hmm…..hoặc có lẽ tôi dậy thì muộn. Dù sao, tôi vẫn chỉ 16 tuổi thôi, nên còn phát triển thêm nữa cũng không có gì lạ cả.
Hmm…..hoặc có lẽ tôi dậy thì muộn. Dù sao, tôi vẫn chỉ 16 tuổi thôi, nên còn phát triển thêm nữa cũng không có gì lạ cả.
Ra thế……bây giờ mình đã cao hơn Roxy….Trong khi vẫn chưa khỏi bất ngờ về điều này,
[Cậu có đang nghe không đấy?]
Roxy gọi tôi. Tôi trả lời trong khi ra vẻ bình tĩnh.
[Ah, tất nhiên tôi vẫn đang nghe mà. Vậy, có chuyện gì?]
[Cậu không nghe gì cả!? Thật là….tôi đoán là phải tống cậu vào tù vì điều này.]
[Cậu không nghe gì cả!? Thật là….tôi đoán là phải tống cậu vào tù vì điều này.]
Uuuuu, gì cũng được nhưng đừng vào tù, làm ơn.
Sau khi nhẹ nhàng đe doạ tôi, Roxy mỉm cười và xin lỗi.
[Hãy để tôi hỏi cậu một lần nữa. Tên của cậu là gì?]
[……Mukuro.]
[Hiểu rồi…một cái tên kì lạ.]
[……Mukuro.]
[Hiểu rồi…một cái tên kì lạ.]
Có lẽ Roxy đã đoán được rằng đó không phải tên thật của tôi. Tuy nhiên, những chiến binh có xu hướng sử dụng biệt danh trong công việc vì vậy chắc cô ấy sẽ không điều tra xa hơn về nó nữa.
Và khi tôi thở phào nhẹ nhõm, cô ấy bắt đầu giải thích về cuộc náo động.
[Dù sao, tôi sẽ bỏ qua cho cậu lần này. Theo nhân viên, bọn này đã cố ý tìm những chiến binh có vẻ yếu và tống tiền họ. Thêm vào đó, việc vắng mặt của các Thánh kị sĩ đã tạo cơ hội cho chúng lộng hành được một thời gian. Những gì cậu làm khá thật. Chỉ là đừng có nghĩ rằng nơi này không được quản lý bởi Vương quốc.]
[Tôi rất vui để nghe điều đó. Vậy còn tôi thì.]
[Dù sao, tôi sẽ bỏ qua cho cậu lần này. Theo nhân viên, bọn này đã cố ý tìm những chiến binh có vẻ yếu và tống tiền họ. Thêm vào đó, việc vắng mặt của các Thánh kị sĩ đã tạo cơ hội cho chúng lộng hành được một thời gian. Những gì cậu làm khá thật. Chỉ là đừng có nghĩ rằng nơi này không được quản lý bởi Vương quốc.]
[Tôi rất vui để nghe điều đó. Vậy còn tôi thì.]
[Nếu còn lần sau, cậu hãy nhẹ nhàng thôi. Đúng rồi, hãy thay trang phục ngay khi cậu có thể. Nó…….không phù hợp cho lắm.]
Roxy đỏ mặt khi nói như vậy, sau đó cô ấy quay đi.
Có lẽ nào cô ấy coi tôi như một tên biến thái chăng…? Mặc dù thật may khi không tiết lộ tên thật của mình, nhưng tôi đoán là ấn tượng của cô ấy về Mukuro cực kì không tốt. Ổn thôi, đó cũng chỉ là tên giả….Uuuuuuu….
Roxy, người đã quay đi tránh mặt tôi, ra hiệu cho những binh lính mà cô mang theo để khiêng tám tên chiến ngất xỉu đi. Có lẽ là vào tù. Hi vọng chúng sẽ tự kiểm điểm khi ở trong đấy.
Có lẽ nào cô ấy coi tôi như một tên biến thái chăng…? Mặc dù thật may khi không tiết lộ tên thật của mình, nhưng tôi đoán là ấn tượng của cô ấy về Mukuro cực kì không tốt. Ổn thôi, đó cũng chỉ là tên giả….Uuuuuuu….
Roxy, người đã quay đi tránh mặt tôi, ra hiệu cho những binh lính mà cô mang theo để khiêng tám tên chiến ngất xỉu đi. Có lẽ là vào tù. Hi vọng chúng sẽ tự kiểm điểm khi ở trong đấy.
Giờ thì, tôi cũng rời khỏi cơ sở trao đổi.
Ngay khi tôi bắt đầu bước đi, Greed nói với tôi qua 《Đọc tâm trí》.
『Iya, ta nghĩ sẽ lộ nếu bị tấn công nhanh. Bởi vì…..Fufufufufufu! Fate, diễn xuất của ngươi……tệ thật! Ngươi quá cứng nhắc. Cứng vậy làm ta nhầm lẫn ngươi với adamantite. Thay vì là Fate Graphite, tại sao ngươi không đổi tên thành Fate Adamantite?』(Note: tác giả chơi chữ vì graphite cũng là than chì)
[Im đi.]
『Còn nữa, ngươi đã quá nôn nóng. Khó coi thật. Điều đó làm ta hào hứng.』
[Im đi.]
『Còn nữa, ngươi đã quá nôn nóng. Khó coi thật. Điều đó làm ta hào hứng.』
Chết tiệt. Tên Greed này… Ông ta đang vui vẻ trong khi tôi đang lo lắng trước cuộc gặp gỡ bất ngờ với Roxy. Ông ta thực sự……Đồ súc sinh.
[Tốt thôi, cứ tiếp đi. Tôi sẽ không mua cho ông bao kiếm mới.]
『Sao ngươi dám nói vậy hả! Hai chuyện này không liên quan gì cả. Ngươi biết đấy, khoảnh khắc ngươi hành động ngu ngốc trước mặt Roxy thực sự thú vị và nó đã trở thành một sở thích tuyệt vời! Vui mà. Phải không, Fate?』
[Sao ông lại có thể hỏi tôi vậy chứ? Và đừng có sở thích kì lạ như vậy.]
[Tốt thôi, cứ tiếp đi. Tôi sẽ không mua cho ông bao kiếm mới.]
『Sao ngươi dám nói vậy hả! Hai chuyện này không liên quan gì cả. Ngươi biết đấy, khoảnh khắc ngươi hành động ngu ngốc trước mặt Roxy thực sự thú vị và nó đã trở thành một sở thích tuyệt vời! Vui mà. Phải không, Fate?』
[Sao ông lại có thể hỏi tôi vậy chứ? Và đừng có sở thích kì lạ như vậy.]
Nếu đã vậy, tôi chỉ cần tốt hơn vào lần tới gặp Roxy. Bỏ qua những tiếng rên than vãn của Greed, tôi vội vã đi về phía trước.
Bởi vì tôi muốn thay trang phục sớm nhất có thể.
『Ah, Fate. Ngươi vẫn còn để tâm những gì Roxy đã nói sao?』
[…………]
『Trúng tim đen rồi.』
[…………]
『Trúng tim đen rồi.』
Dù có miễn cưỡng chấp nhận nhưng nó thực sự là mục tiêu của tôi.
Tôi vào quận thương mại và nhanh chóng tìm cửa hàng bán trang bị giá rẻ. Tôi bắt gặp ánh sáng màu đen, đó là bộ quần áo được trưng bày trong tủ kính. Theo tôi thấy thì nó rất thuận tiện cho việc vận động.
Bỏ qua phần chỉ số phòng thủ. Lớp bên ngoài có vẻ là điểm mấu chốt. Nó được khâu lại với nhau rất tinh xảo, thể hiện sự nỗ lực và thời gian dành cho việc chế tạo nó.
Thử dùng《Thẩm định》xem sao. Nó thực sự có độ bền tới 400. Những trang phục thông thường chỉ có độ bền khoảng 100 vì vậy nó có thể mặc lâu hơn.
Làm gì đây……Giá là 80 đồng vàng. Tôi có 103 đồng vàng trong tay bây giờ vậy nên nó chiếm gần như hầu hết. Tuy nhiên, cũng không tệ lắm.
Greed nói khi tôi dự định vào cửa hàng.
『Lại đen à. Mua thứ gì hào nhoáng hơn đi. Và còn cái bao kiếm mới của ta thì tính sao?』
『Lại đen à. Mua thứ gì hào nhoáng hơn đi. Và còn cái bao kiếm mới của ta thì tính sao?』
[Nếu không đủ tiền, tôi sẽ đi săn lại vào trưa mai.]
Gallia tràn đầy quái vật. Nên tiền vào như nước sông Đà.
Nó cũng rất thích hợp cho tôi khi muốn tăng chỉ số.
Thật bất ngờ khi Greed bị lời nói của tôi thuyết phục và im lặng. Tôi sẽ mua nó sớm nhất có thể.
Tôi đi vào một cửa hàng yên tĩnh và đầy phong cách. Cái chuông treo ngoài cửa vang lên âm thanh dễ chịu.
Sau đó một người thanh niên trẻ, lớn hơn tôi khoảng hai đến ba tuổi, xuất hiện từ bên trong cửa hàng.
[Chào mừng, quý khách đang muốn tìm……]
Anh ta nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, sau đó anh ta lại nhìn Có chuyện gì với tên này vậy!?
Đây dường như là dịch vụ khách hàng tại đây. Tôi không thực sự quan tâm điều đó, nhưng người đàn ông trẻ tuổi này dường như bị ám ảnh bởi quần áo của tôi. Mặt quá gần, lùi lại!
Với biểu hiện cứng nhắc, anh ta nói.
[Quý khách….ngài đã trải qua những chuyện gì vậy? Giống như là tự đẩy mình trong biển lửa vậy….đây là lần đầu tiên tôi thấy điều này.]
[!?]
Tên này….hắn nói như thể có thể nhìn thấy trận đấu của tôi thông qua việc xem xét trang phục vậy….
Một tài năng đáng ngạc nhiên. Nhưng thật tệ nếu nó được biết đến. Nghỉ vậy, tôi cố gắng rời khỏi cửa hàng này.
[Chờ một lát đã.]
Anh ta chặn đường tôi lại.
Rồi nắm lấy tay tôi và hỏi.
[Cái này thì sao, cậu có thể thử trang phục này từ cửa hàng của tôi? Tôi sẽ bán nó với nửa giá….]
[Nửa giá sao !?]
[Đúng vậy. Nửa giá.]
[Cái này thì sao, cậu có thể thử trang phục này từ cửa hàng của tôi? Tôi sẽ bán nó với nửa giá….]
[Nửa giá sao !?]
[Đúng vậy. Nửa giá.]
Khi tôi hỏi lý do về hành động này, anh ta trông thất vọng và bắt đầu giải thích.
Trans: Mh Ph
Edit: Luugu
Leave a Comment