Berserk of Gluttony - Chương 63
Chương 63: Linh hồn thuần khiết
「Tên tôi là Jade Stratos. Etou….là một thợ thủ công tập sự. Thực ra thì mới làm độc lập được ba tháng.」
Ra thế, không hiểu sao tôi lại hiểu được điều mà Jade muốn nói.
「Nói cách khác, nó có thể hiểu như này đúng không? Anh hiện giờ muốn tôi mang trang bị đang ế ẩm và quảng cáo cho thương hiệu của mình.」
「Aa, được thế thì tốt quá. Nhìn vào tình trạng quần áo thì cậu chắn hẳn là một chiến binh mạnh mẽ. Thấy thế nào? Tôi muốn cậu đeo cái này lên trang bị đổi lại cho việc giảm giá.」
Jade lấy huy hiệu “Cửa hàng vũ khí Stratos” từ trong ngăn kéo. Nếu may nó vào thì nhìn thoáng qua cũng biết trang phục tôi đang mặc đến từ cửa hàng nào.
「Nhưng, liệu là tôi có ổn không? Nếu tôi không phải là một chiến binh như anh đã nghĩ. Rồi sau này, khi những điều ngoài sức tưởng tượng xảy ra khiến cho cửa hàng phải mang tiếng xấu.」
Tỉ dụ như, đối đầu với đám thánh kị sĩ, vì chiến đấu với Thiên long mà dính líu đến quân đội Hoàng gia, hay là một điều chẳng lành xảy đến mà tôi có nghĩ thế nào đi nữa cũng không thể ngờ đến.
Jade nói trong sự ngạc nhiên trước vẻ u ám của tôi.
「Hahahaha, cậu mắc bệnh lo lắng rồi. Không vấn đề gì đâu. Nếu có một khoảnh khắc thì sống trọn cho khoảnh khắc đó mà không lo nghĩ chuyện sau này. Chiến binh là như vậy đấy. Họ là những kẻ thô lỗ và ngạo mạn. Và chúng tôi, người buôn bán với những kẻ chả biết khi nào sẽ chết đi cũng phần nào giống như vậy.」
「Giống nhau?」
Khi nghe vậy, anh ta run rẩy một chút trong lúc gãi mũi.
「Vâng, tôi muốn danh tiếng của mình vang xa hơn nữa. Đầu tiên là đứng đầu ở Babylon. Sau đó là toàn Vương quốc. Để đạt được đó mà chỉ đơn thuần chế tạo ra những võ cụ tốt không thôi thì quá là phi lý. Vì thế tôi tìm kiếm chiến binh có cùng suy nghĩ với mình, rồi cùng nhau vươn tới vị trí cao hơn……..Đây chính là điều mà tôi mong muốn.」
「….Tôi hiểu rồi. Anh đã nói đến mức đó thì tôi cũng chẳng còn lý do gì để từ chối. Từ giờ xin hãy giúp đỡ.」
「Ee, tôi cũng vậy. Không cần quá lịch sự đâu. Chúng ta giờ đã là đối tác.」
「Đúng rồi nhể. Vậy thì, tôi cũng không quá giữ kẽ.」
Jade và tôi bắt tay nhau. Một bản hợp đồng độc quyền được thiết lập.
Sau này, tôi sẽ sử dụng những võ cụ do Jade cung cấp. Sẵn nói về vũ khí thì ngoài Greed tôi không thể dùng cái nào khác. Vì thế, chỉ có áo giáp thôi.
Đầu tiên là chỉnh bộ quần áo đen được trưng bày lúc trước cho vừa với tạng người của tôi. Một lát sau, Jade trở ra từ trong buồng mang trên tay bộ quần áo.
「Mất chút thời gian. Tôi đã làm nó rất cẩn thận. Thấy sao?」
「Cái này……tốt thật.」
Một lớp vải lót đỏ được may bên trong bộ trang phục.
「Phần màu đỏ chỉ nhìn thấy khi gấp lại. Vì chúng được làm ẩn đi. Nào cậu hãy mau chóng mặc thử đi.」
「Ee, vậy thì.」
Tuyệt quá….có thể nắm bắt tạng người của tôi chỉ trong thời gian ngắn. Cảm giác rất vừa vặn. Hơn thế, vận động cũng dễ dàng. Con người này….là “hàng thật” rồi. Dù có không gặp tôi đi nữa, nhất định anh ta sẽ nổi danh trong tương lai không xa.
Tôi rùng mình trước sự khác biệt rõ rệt so với những món đồ mua ở Vương đô.
「Cảm giác khi mặc vào thế nào?」
「Trên cả tuyệt vời. Mặc bộ trang phục này vào tôi có cảm giác như thể được tiếp thêm sức mạnh vậy.」
「Cậu mà khen nhiều thế sẽ khiến tôi bối rối mất. Nhân tiện, cậu có muốn mua đôi bốt mới không.」
「Có chứ.」
Ngoài đôi bốt còn có thắt lưng, găng tay cũng thay đồng bộ luôn, thành ra cuối cùng số tiền phải trả lại ngang với giá áo lúc chưa giảm, 80 đồng.
Sau khi thay bộ trang phục thủng lỗ chỗ bằng bộ đồ mới, tôi đứng trước gương ngắm nghía.
Chỉ là cảm nhận của bản thân, nhưng nó tốt thật. Một màu đen thuần nhất, đôi lúc lớp vải lót đỏ ẩn phía sau hiện ra.
Có lẽ lần tới có gặp Roxy cũng không có vấn đề gì. Greed bắt đầu càm ràm qua 《Đọc tâm trí》khi thấy tôi cười tự mãn.
『Trang phục cho mấy tên dắt ngựa.』
「Ông….còn dám nói thế nữa à !」
Lúc tôi mua đồ mới ở Vương đô, ông ta cũng nói y xì…..tán dương một chút có chết ai đâu(-_-).
Jade thấy nghi hoặc trước cuộc đối thoại của chúng tôi. Chết mợ, lại lỡ nói chuyện với Greed dù đã cố kìm cái tật xấu này lại. Cứ thế này tôi sẽ bị coi là một thằng thần kinh nói chuyện với thanh hắc kiếm.
Tốn bao công để có hợp đồng độc quyền, giờ lại mắc một sai lầm lớn. Tôi nước mắt hai hàng.
「Fate quan tâm đến vũ khí của mình thật đấy. Tôi cũng thường nói chuyện với vũ khí hay giáp trụ mình làm ra. Maa, cũng chỉ là đơn phương giống cậu thôi. Vì thế mà tôi bị đồng nghiệp coi như kẻ lập dị.」
Gì vậy, nó còn tệ hơn cả tôi nữa. Và thế quái nào tôi lại bị gộp chung vào.
Với trường hợp của tôi, tuy có nói chuyện với Greed thường xuyên nhưng do không thể công khai giải thích về kỹ năng này, nên tốt nhất là cứ dừng lại ở đây..
Jade, người tự coi tôi là đồng tộc bắt đầu chỉ cho tôi một loạt vũ khí. Rồi sau đó anh ta hướng tới hắc kiếm Greed mà tôi đang mang theo.
「Ngay cả như vậy thì, cái vỏ kiếm này bị thương tích cũng không ít nhỉ. Thế nào, muốn tôi làm cái mới không?」
Nên làm gì đây. Nhất định sau này Greed sẽ làu bà làu bàu nếu không ưu tiên mong muốn của ông ta.
Tôi đã bí mật hỏi và Greed đáp lại rằng cứ thử làm cũng được. Ông ta nói thế tức là phần nào đã thừa nhận tay nghề của Jade.
「Nếu thế, trông cậy ở anh.」
「Thật chứ !? Vậy thì, hãy cho tôi xem thanh hắc kiếm.」
「Aa, được chứ.」
Jade há hốc mồm chết lặng ngay khi nhìn thấy hắc kiếm Greed được rút ra khỏi vỏ.
「Này, còn sống không thế?」
Tôi lắc người Jade để cậu ta định thần lại. Sau đó, Jade vẫn nhìn hắc kiếm như thể muốn chửng nó, rồi đột nhiên thở dài.
「Trời đất….một thứ vũ khí hoàn hảo. Tôi chưa từng thấy thanh kiếm như thế này cả……Quá tuyệt vời.」
Greed lâng lâng như mấy tên phê cần khi nghe được điều đó. Với kẻ suốt ngày huênh hoang giờ lại càng huênh hoang hơn, chỉ tổ gây phiền phức cho tôi.
『Nghe thấy gì chưa, Fate! Ngay cả tên đó cũng hiểu được. Dù cho ngươi có cố gắng che đậy cũng không thể ngăn được hòa quang thần thánh của ta phát ra. Fuhahaha, cứ ca tụng ta nữa đi.』
Yoshi, để lấy lại tinh thần, tôi sẽ chọn màu cho cái vỏ. Màu vàng chóe thì ‘xin lỗi tình yêu’ nên sẽ là màu đen cho hợp với các trang bị khác.
Tuy nhiên, độc một màu đen thôi thì trong tương lai Greed sẽ tiếp tục làm khó. Về cái bao kiếm, Greed dạo gần đây cực kỳ câu nệ về nó.
Tốt hơn là tham khảo chút ý kiến của ông ta.
「Bao kiếm phần chính là màu đen. Không biết cậu có thể thêm chút trang trí vào được không.」
「Màu đen à. Thế, cậu muốn trang trí kiểu nào?」
「Tôi muốn thêm sắc vàng kim. Chỉ một chút thôi. 」
「Ra vậy…..tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm một cái vỏ bóng loáng cho thanh hắc kiếm đó. Nhưng nó là một thanh kiếm báu. Nên để tương xứng thì cũng tốn không ít đâu. Thế có được không?」
Jade đã không cân nhắc nhiều về giá cả khi tôi mua trang bị của mình. Thế mà cậu ấy lại nói khi chế tác cái bao kiếm. Tôi nuốt nước miếng trong lúc e ngại.
「Rốt cuộc…..nó giá bao nhiêu thế?」
「Dù có báo giá rẻ hơn đi nữa, cũng không dưới 500 đồng vàng.」
Tôi ho liên tục. Quá đắt….. Thế méo nào nó gấp sáu lần trang bị của tôi! Thật không thể tin nổi.
Greed nói như để chấn an tôi.
『Mua đê. 500 vàng là rẻ rồi. Jade hẳn cũng hiểu về ta nên sẽ làm tốt thôi. Nó là một mức giá đáng để xem xét.』
Mou, Greed bắt đầu hưng phấn rồi. Nếu dừng ở đây chắc phiền hà lắm.
Giờ tôi chỉ còn 23 đồng vàng. Tôi muốn giữ lại ba đồng cho tiền thuê trọ.
Haizz….Tôi thở dài ngao ngán.
「Tôi có thể trả theo từng đợt không. Vì hiện giờ tôi chỉ còn hai mươi đồng vàng nên là…….」
「Tất nhiên rồi. Tôi sẽ ghi nợ 480 đồng vàng còn lại. Và việc chế tác sẽ hoàn thành sau một tuần nữa.」
Sau khi đàm phán kết thúc, Jade bắt đầu đo kích thước của Greed ở mọi góc độ. Giữa chừng anh ta phát ra tiếng thán phục rồi nhanh chóng tiếp tục công việc.
「Giờ thì tôi đã lấy mọi thông tin cần thiết rồi. Làm ơn lại đây sau một tuần! Hãy chờ đợi tác phẩm tốt nhất của tôi từ trước đến giờ.」
「Aa, thật đáng để mong đợi. Cho đến lúc đó, tôi sẽ chăm chỉ kiếm tiền.」
Tôi đi ra khỏi cửa hàng của Jade, chỉnh lại cái mặt nạ đầu lâu trong lúc nhìn lên trời. Cũng đã xế chiều rồi. Thời gian cứ trôi đi mà chả cần tôi để tâm.
Giờ thì, làm gì đây. Hầu bao cũng cạn rồi. Cứ thế này quay về nhà trọ cũng tốt.
50 đồng bạc cho một đêm nên không có vấn đề gì. Sau đó là bữa tối, tôi có thể không ăn thêm để tránh phát sinh phụ phí. Cô chủ rất giỏi trong khoản lôi kéo nên cũng cần phải cẩn thận, như vụ uống rượu vào hôm qua chẳng hạn.
Maa, nếu lo lắng quá tôi có thể Night hunting. Hồi ở Vương đô lúc nào khuya khoắt mới đi săn nên lại thấy quen với ban đêm hơn. Nhờ vào kỹ năng 《Dạ nhãn》có là đêm không trăng đi nữa thì cũng như ban ngày.
Dù sao, tôi cũng đã quyết định quay về quán trọ. Băng qua đường chính từ khu thương mại đến khu dân cư. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp một vài chiến binh say xỉn khoác vai nhau vui vẻ. Họ rõ ràng đã có một mẻ thu hoạch ngon lành.
Tôi hy vọng rằng tôi cũng sẽ làm tốt với trang bị mới vào ngày mai.
Dừng chân trước quán trọ xây bằng những viên gạch cũ kĩ, tôi bước vào trong.
「Mừng cậu đã về! Maa, cậu đã làm gì thế! Trông khác quá.」
Cô chủ chào đón tôi với giọng đầy sôi nổi. Cô ấy nhìn từ trên xuống dưới như thể đang liếm láp trang phục của tôi trong khi cười như một gã đàn ông.
Rồi vỗ bồm bộp vào vai tôi.
「Đây đều là những trang bị tốt. Chúng chắc hẳn đắt tiền lắm?」
「Đúng như cô dự đoán. Tôi có chút bất ngờ trước sự đắt đỏ ở Babylon.」
「Có thể mua tất cả cùng lúc. Cậu đúng là một chiến binh giỏi.」
「Tôi vẫn còn chặng đường dài phía trước, xin cô đừng gây áp lực nhiều quá.」
Cô chủ cười lớn khi tôi nói vậy.
「Cậu chắc đã đói rồi. Saa, ăn tối thôi. Mấy đứa con gái tôi đang vui vẻ đợi cậu cùng ăn đấy.」
「Hôm nay tôi không uống như hôm qua đâu.」
「Rồi, đừng nói mấy thứ cũng nhắc thế.」
Tôi bị kéo đến phòng ăn. Hai cô con gái đã ngồi đó, có vẻ đang đợi tôi đến.
Có rất nhiều rượu trên bàn…..không có dấu hiệu của món rượu đắt tiền mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Ba đồng vàng còn lại của tôi cứ thế biến mất trong gió.
「Saa, kinh doanh thật tốt nào.」
「Xin hãy nhẹ nhàng với tôi.」
Nói tóm lại….tôi giờ vô sản. Yossha! Ngày mai tôi sẽ chăm chỉ săn quái.
Sau khi trở về phòng tôi nằm kềnh ra giường, rồi nhắm mắt lại. Tôi đã uống quá nhiều….Trần nhà như quay cuồng, ý thức của tôi cứ thế lịm dần.
★ ☆ ★ ☆
Tôi đang đứng lẻ loi ở một thế giới xa lạ. Nhìn lên trời chỉ toàn màu trắng. Nhìn xuống đất, tất nhiên là cũng trắng.
Nó vẫn cứ y nguyên dù có bước đến bất kể chỗ nào. Một màu trắng trải dài đến tận chân trời.
Nhất định thế giới này chả có gì khác ngoài màu trắng. Đến bóng của tôi cũng không có.
Cái gì…..đây là đâu!? Tại sao, tôi lại ở đây !?
Tôi nhìn ra xung quanh, đột nhiên….một cô gái da trắng toát hiện ra trước mắt.
Cô gái đó nhìn chằm chắm tôi với đôi mắt đỏ và mỉm cười.
『Cuối cùng cũng đã kết nối……』
Tôi nhận ra cô ấy.
Đúng….đúng thế. Cô gái đó đóng vai trò làm lõi của con chimera Haniel mà tôi cùng với Mine chiến đấu trước đây.
「Bạn là…..vào lúc đó」
『…….của………………..trước…………………tại……………………….』
Cô ấy cố gắng truyền đạt một điều gì đó nhưng tạp âm ngày càng nhiều khiến tôi không tài nào hiểu được.
Tuy nhiên, tôi có cảm giác nó là điều quan trọng với tôi.
Quyết tâm hơn tuy nhiên việc lắng nghe vẫn không thể. Và rồi bỗng dưng thế giới xung quanh bắt đầu tối sầm lại.
Tôi cố gắng bước lại gần cô gái nhưng――.
Cuối cùng không còn một tia sáng nào, tôi đã mất chỗ đứng và rơi xuống dưới tận đáy.
「Uaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…….」
Cô ấy nhìn tôi với một khuôn mặt buồn bã.
Sau đó, tôi nhìn xuống phía dưới đáy――
Những gì nhìn thấy là thế giới những con quái vật cùng với những con người mà tôi đã nuốt chửng từ trước tới giờ đang chất đống, đau khổ và rực cháy. Chỉ có một từ duy nhất mô tả về nó, Địa Ngục.
☆ ★ ☆ ★
「Huff huff huff huff ……….」
Tôi tỉnh dậy trong mướt mát mồ hôi. Cảm giác thật tồi tệ.
Gì vậy trời. Cái đó…..một giấc mơ kỳ lạ hơn là thực tế, đến giờ nó vẫn đốt cháy tâm trí tôi.
Nội dung quá mờ nhạt, tôi không thể có cái nhìn toàn cảnh, nhưng cảm giác rơi vào bóng tối đó quả là rợn tóc gáy.
Nhất định giấc mơ đó sinh ra từ cảm giác tội lỗi khi ăn linh hồn cô gái trắng toát đó để đánh bại Haniel.
Trong khi nghĩ vậy thì cô ấy…..rốt cuộc định nói gì với tôi. Tôi thấy tò mò về gương mặt buồn bã của cô gái đó.
Trans: Luugu
Leave a Comment