Berserk of Gluttony - Chương 77

42738331_313528059199389_943758873624313856_n.jpgChương 77: Kết thúc của cuộc hành trình
Trong khi không thể đứng vững do ảnh hưởng từ kỹ năng Bạo thực tấn công, Mine tiến gần tôi hơn.
Đôi mắt cô ấy không thay đổi, vẫn là một màu đỏ thẫm. Tuy nhiên, không như thường, nỗi cô đơn phảng phất trong ánh mắt ấy.
Mine vung hắc phủ lên, nhắm vào tôi, người đang quỳ. Rồi nói.
[ Thậm chí tôi đã bảo cậu….không được đụng đến Thiên long.]
[Cho dù thế thì tôi chỉ có thể lựa chọn chiến đấu.]
Mine thực sự đã cảnh báo về chuyện đó. Nhưng lý do duy nhất tôi đến đây để bảo vệ Roxy khỏi Thiên long. Dù sao cũng kết thúc rồi, tôi không còn gì để hối tiếc nữa.
Một sự thoải mái lạ thường, đến nỗi con tim không còn lo sợ cái chết.
[…….Làm ơn.]
Nếu có chết, tôi muốn chết khi vẫn là chính mình. Máu tiếp tục chảy từ đôi mắt, nhuốm đỏ cả tầm nhìn. Tôi cảm thấy như tôi có thể điên cuồng bất kì lúc nào.
Mine đã không hề nhúc nhích một chút nào. Nhưng một lát sau, cô ấy trả lời.
[Được rồi.]
Tôi nhìn lên khuôn mặt Mine với chút sức mạnh sót lại, cho đến lúc này thình lình thay đổi, đã không còn do dự nữa .
Quả là một công việc dơ bẩn. Tôi cảm thấy bối rối về việc nhờ cậy cô ấy, nhưng cô ấy là người duy nhất có thể giúp đỡ.
Tôi nhắm mắt lại.
Ngay khoảnh khắc này, ký ức về cuộc đời lướt qua tâm trí tôi. Bắt đầu từ Vương quốc, Roxy giúp tôi thoát khỏi nhà Burixes…..rồi ông chủ quán rượu đã xúc động khi tôi ghé thăm.
Sau đó, rời khỏi Vương đô chậm hơn Roxy, về lại cố hương, và rồi gặp Thánh kiếm Aaron. Tôi hứa Aaron sẽ thăm ông ấy lần nữa sau chuyến đi, nhưng nó không thực hiện được nữa. Thật đáng tiếc khi không thể thấy Hausen phục hưng.
Rồi tôi đến Gallia….tại thành  phố hộ vệ Babylon, tôi đã gặp một Roxy đầy nhiệt huyết lần nữa, tôi không thể nhớ nổi…..nữa
Dù sao thì…. sẽ kết thúc sớm thôi. Ý thức của tôi đang dần phai nhạt.
[Mine, nhanh lên!]
Tôi có thể cảm nhận sát khí của cô ấy. Cuối cùng.
Thành thật mà nói, tôi ước mình có thể thấy khuôn mặt Roxy….và nghe giọng nói cô ấy một lần nữa.
Đúng lúc đó,
[Khôôôôô……..ng!]
Tôi nghe một giọng nói bất chợt. Theo sau đó, tôi đang lăn trên mặt đất do bị đẩy. Có lẽ là chủ nhân của giọng nói kia.
Đó là giọng nói quen thuộc, khi mở mắt ra, đúng như tôi nghĩ là Roxy. Cả hai chúng tôi đều đầy bụi bẩn.
Cô ấy ôm lấy tôi, và nói.
[Sao cậu…… lại làm vậy!]
[…Roxy-sama… tôi!]
Không thể ngờ, tôi chưa từng nghĩ cô ấy lao tới đây nhanh vậy. Không, ngay từ đầu tôi đã lầm.
Roxy Heart không phải người sẽ để tôi chiến đấu một mình. Cô ấy vội vã trở lại sau khi đã sơ tán quân đội. Tuy nhiên, về phần tôi, lại là thời điểm tệ nhất.
Cứ thế này cô ấy sẽ thấy con người khác trong tôi mà tôi muốn che giấu nhất. Dù cho tôi đã cố né tránh….
Và rồi, Roxy nói với tôi.
[Tôi…tôi không hề ghét Fate vì những điều như thế. Fate vẫn là Fate. Cho nên, đừng làm vậy mà.]
Những giọt nước mắt của Roxy lăn trên má tôi. Từ sự ấm áp ấy, tôi có thể cảm nhận sự bình yên mà dường như tôi đã quên rất lâu rồi.
Tôi đã luôn lo sợ. Khi tôi nghĩ rằng ngài ấy sẽ ghét bỏ và ghê tởm tôi bởi vì kỹ năng Bạo thực, tôi không thể làm gì khác ngoài sợ hãi.
Nhưng cô ấy đã nhìn vào đôi mắt của tôi, mặc kệ sức mạnh nó phát ra, cô ấy vẫn chấp nhận.
Ngay cả lúc này, Roxy Heart không thay đổi gì cả, người đã làm Fate Graphite trở nên can đảm để tiếp tục sống……. Một người tuyệt vời.
Có phải cảm giác bình yên này là do tôi đã chấp nhận mình? Tôi không rõ, nhưng kỹ năng Bạo thực bắt đầu trở nên bình tĩnh.  Lẽ ra nó đã vượt qua cực hạn, trở nên không thể kiểm soát, nhưng giờ…..tại sao nó lại tĩnh lặng đáng sợ thế này?
[Cái này là….hợp nhất…]
Roxy mỉm cười và nắm lấy tay tôi, đôi bàn tay run rẩy vì đang nếm trải hiện tượng được cho là không thể.
[Saa, trở về Babylon thôi.]
Tôi không thể quên vẻ mặt Roxy lần đó.  Trở lại lúc khi tôi chỉ đơn giản là người gác cổng ở Vương đô. Giúp đỡ tôi khỏi sự tấn công của Rafal và Burix, đưa tay mình ra nắm lấy tôi….Và giờ cô ấy lại hành động tương tự lúc đó.
Điều đó làm tôi nhận ra một điều.
Ra thế….tôi luôn nói bản thân muốn giúp cô ấy, nhưng thật ra đó là tôi đang ước được cứu như cách cô ấy đã làm trước đây.
Tôi muốn ai đó cứu tôi khỏi sự bất lực mà tôi phải chịu đựng từ khi có kỹ năng Bạo thực.
Tại sao…tôi lại không để ý điều đơn giản như vậy? Có phải tôi đã đi quá xa?
Trong vòng tay Roxy, ý thức của tôi xa dần. Từ thời khắc này, tôi  không thể lừa dối cô ấy về cảm xúc của mình nữa.
=====
Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Luna.
『Cậu đã tim thấy nó, điểm tựa của cậu,………….』
Khi tôi muốn hỏi câu đó có nghĩa gì, tôi thấy mình đang nằm trên giường. Rõ ràng, tôi đã thiếp đi.
Đây là căn phòng thân quen. Là căn phòng ở quán trọ nơi tôi ở lại khi vừa đến Babylon.
Tôi đổ người về bên trái khi cố gượng dậy.
Đúng rồi….tôi đã mất cánh tay trái khi chiến đấu với Norden――con rối của Envy. Khi tôi nhìn vào nó, nó đã được băng bó cẩn thận.
Từ tình hình trước đó, Roxy chắc hẳn là người đã làm điều này.
Tôi nhìn xung quanh căn phòng và không thấy ai khác. Tôi hướng lên đồng hồ để kiểm tra thời gian.
[11 giờ…..?]
Dường như nhiều hơn một ngày đã trôi qua. Và rồi, tôi phát hiện ông ấy không ở đây.
Greed không ở đây! Tên tự mãn lúc nào cũng ‘ra vẻ ta đây ‘ đi đâu mất rồi! ?
Tôi tuyệt vọng nhìn xung quanh, sợ rằng ông ta có thể vẫn đang nằm ở Gallia … ngay khi vẻ mặt tôi tái như đít nhái, ai đó gõ cửa …
Mái tóc xanh của Eris và trắng của Mine vào trong phòng. Bằng cách nào đó…..tôi cảm thấy áp lực bởi sự xuất hiện của hai chủ nhân kỹ năng Đại tội này.
[Yaa, cậu đã tỉnh lại.]
[Cậu ngủ hơn một rồi.]
Chờ đã!? Tôi thật sự đã ngủ cả một tuần sao. Tôi đoán chắc là vậy rồi, như thể tôi đã chết một thời gian vậy.
Trong lúc đó, tôi chú ý thấy cây hắc trượng trên tay Eris.
[Greed!?]
[Yeah, tôi phải nhặt nó về từ Gallia. Sau trận đấu, Mine dường như đã quên mang ông ta trở về cùng.]
Eris liếc nhìn Mine, trong khi Mine đang nhìn vu vơ đâu đó.
Cô ấy thở dài trong tình cảnh này.
[ Thêm vào đó, dường như lũ ma thú đã mang ông ta đi, làm tôi rất khó khăn mới tìm được ông ấy, cho đến khi tôi băng qua vùng lân cận giữa Gallia.]
Cô ấy liếc Mine lần nữa, nhưng lại bị phớt lờ.
Mặc dù Mine chỉ hành động như bình thường…….nhưng tôi có thể thấy sự bất hòa giữa cả hai. Tôi chỉ hy vọng rằng họ không đánh nhau bể đầu ở đây.
Vì chưa hồi phục hoàn toàn, tôi có thể sẽ ngủ thêm một tuần nữa.
Tôi nhận lấy cây gậy từ Eris.
Đây là hình dạng thứ tư. Như thế này, có cảm thấy khác với tất cả các hình dạng khác khi tôi cầm nó trong tay. Nó giống như vật trang trí, thứ mà bạn sẽ không mang đến một trận chiến.
Greed lập tức nói tôi qua Đọc tâm trí trong khi tôi đang kiểm tra ông ấy.
『FFFFaaaàaaaaaaaaaatee! Ngươi, ngươi làm ta lo lắm.』
[Đừng làm quá nữa, nhờ ông mà tôi vẫn còn sống đây.]
Greed lại bắt đầu một bài giảng dài vì lỗi lầm tôi phạm phải. Tôi cảm thấy nhức cả tai.
Và, khi nó kết thúc,
『Một ma thú đã mang ta đi một chuyến khá dài. Ta cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trở lại đây nữa chứ.』
[Tôi biết rồi mà.]
『……Dù sao, có một điều quan trọng mà Fate cần phải biết. Nó sẽ tốt hơn nếu Eris nói ra.』
Greed thúc giục tôi để hỏi Eris với giọng nghiêm trọng.
Nhìn như ra hiệu, Eris cười lớn
[Cậu đã đánh bại Tenryu, cho chúng tôi thấy thực lực của cậu. Tôi nghĩ chưa đến lúc, nhưng giờ chúng tôi không thể tiếp tục với kế hoạch tạo ra thế hệ nhân loại mới bằng cái chết của Roxy, vì chúng tôi cần sức mạnh của cậu. Xin hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh của cậu.]
[Có chuyện gì vậy?]
[Tất nhiên cậu không có quyền từ chối. Đó là điều không thể tránh khỏi với một người nắm giữ kỹ năng Đại tội. Nhưng trước tiên, sẽ hơi bất tiện nên hãy khôi phục cánh tay bị mất của cậu đã.]
Eh, cô thật sự có thể làm điều như thế sao!? Đáng lẽ không có ma thuật hồi phục nào như vậy trên thế giới….và hơn thế nữa, cô nói mình có thể làm những phần cơ thể bị mất mọc lại sao?
[Có thể.  Và cậu nên rời khỏi đây trước khi Roxy đến. Cậu sẽ chỉ gây nguy hiểm cho cô ấy nếu cậu gặp cô ấy bây giờ.]
Tại…Tại sao lại vậy khi tôi nghe tên của Roxy, kỹ năng Bạo thực phản ứng mãnh liệt….như thể nó phẫn nộ cô ấy.
Mine người im lặng từ nãy giờ bất chợt lên tiếng.
[Đây…danh hiệu của cậu.]
Những gì tôi nhận được từ Mine là mặt nạ đầu lâu mà được cho là bị vỡ trong suốt trận chiến chống lại Tenryu. Không…Tôi không nhớ đã coi nó như danh hiệu của mình.
Tôi cầm mặt nạ đầu lâu. Nhưng trước khi rời khỏi phòng, tôi để lại một lá thư. Đầu tiên, là những gì tôi nên nói thẳng thắn, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không thể gặp cô ấy một khoảng thời gian nữa.
Và đó là tại sao, tôi viết mọi thứ mà tôi muốn nói với Roxy vào bức thư ấy.

Trans: Mh Ph
Edit: Luugu

1 comment:

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.