Berserk of Gluttony - Chương 79
Trans: Nhân (DWR Team)
Edit: Tre (DWR Team)
Vương Quốc Seflat…cuối cùng cũng quay lại đây rồi.
Nhưng mà, tôi chả biết đây là tốt hay xấu nữa…khó mà nói rõ được.
[Sao vậy, Fate ?]
Aaron đang rảo bước cạnh tôi trên hành lang của lâu đài. Chúng tôi ở đây vì việc kế thừa của gia tộc Barbatos, và quốc vương phải đích thân xác nhận việc đó. Vì thế nên chúng tôi đang ở ngay tại đây, ngồi chờ diện kiến nhà vua.
Lúc nãy tôi thấy không thoải mái tí nào khi đi ngang qua cổng chính của lâu đài.
Như lúc trước, người gác cổng không phải là thánh kỵ sĩ, mà là một người bình thường không có công việc ổn định. Anh ta có đôi mắt cá chết và đầy sẹo khắp khuôn mặt.
Kể cả bây giờ, lũ thánh kỵ sĩ vẫn đang tác oai tác quái.
Khi tôi đến gần, anh chàng run rẩy trong sợ hãi. Phải rồi, tôi cũng đã trở thành nỗi sợ của những con người bất hạnh này.
Vì đã từng ở trong tình cảnh đó, tôi hoàn toàn hiểu được đau khổ của họ.
Thế nhưng, tôi chẳng thể giúp gì được cho họ lúc này cả.
Rũ bỏ những suy nghĩ đó, tôi đáp lại Aaron.
[ Không, không có gì ]
[ Ta hiểu rồi… ]
Vừa nói, Aaron vừa liếc chiếc mặt xương tôi đang đeo.
Thằng cha này, đeo mặt nạ kiểu đó…cậu không phải đang định che giấu thân phận đấy chứ ?
Chúng ta sắp phải diện kiến Quốc vương rồi mà lại đi đeo mặt nạ để tránh bị nhận diện, Quốc vương mà thấy sẽ nghĩ như thế nào đây ?-là những suy nghĩ mà ông ta giữ trong đầu từ nãy đến giờ.
Ngay cả vậy, tôi nói với Aaron
[ Tôi sẽ không gỡ mặt nạ xuống đâu ]
[ Ta cũng hiểu ,nhưng mà…]
[ Nhưng mà sao ? ]
[ Cậu nghĩ bệ hạ sẽ làm gì nếu thấy cậu !? Tốt thôi, cứ đeo đi, vừa lòng rồi chứ ? ]
Tôi bị tóm gáy và bị kéo về phía sau. Chà, đến lúc nghiêm túc rồi nhỉ.
Trước khi tới nơi, phải đi qua một cái cổng lớn, được trang trí bằng những vật liệu đắt tiền như vàng bạc các thứ.
Chắc là để thể hiện khí chất của nhà vua.
Aaron liếc tôi và hỏi.
[ Sẵn sàng chưa? ]
[ Bất kỳ lúc nào.]
Vì lý do nào đó, Aaron cười.
[Ta không biết rõ chuyện gì xảy ra ở Galia, nhưng nói đại khái thì cũng dễ dàng thôi. Vậy vào thôi.]
Khi tiến vào, tôi có thể thấy 1 chiếc thảm đỏ trải dài đến phía ngai vàng, thánh kỵ sĩ xếp thành hàng ở 2 phía và quay mặt lại với nhau.
Khá là khoa trương đấy. Làm nhiều thứ như vậy sau khi nghe tin gia tộc Barbatos trở về. Hoặc là nhà vua muốn làm gì đó… Mà thôi, nó chẳng phải là thứ mà tôi nên quan tâm.
Tôi có thể nói rằng họ chỉ đang háo hức muốn xem tôi-người đàn ông mà Aaron mang đến là người như thế nào. Từ cách mà mấy tên thánh kỵ sỹ đang nhìn tôi thì rõ ràng là vậy.
Tôi vẫn đang đeo mặt nạ nên họ sẽ không đời nào biết được tôi là ai nhờ vào hiệu ứng che dấu hiện diện.
Băng qua lũ thánh kỵ sĩ đang thì thầm to nhỏ, tôi quỳ trước ngai vàng, được ngăn cách bởi 1 tấm vải mỏng, cản tầm nhìn của tôi.
Thật muốn biết Quốc vương nhìn như thế nào.
Đứng bảo vệ ngai vàng là 2 thánh kỵ sỹ cầm thương được trang bị từ đầu đến chân, tạo cảm giác khá là áp lực.
Aaron cúi đầu một chút, xin phép nhà vua thứ lỗi.
Sau đó, ông ta bắt đầu nói về tương lai của gia tộc Barbatos, và giới thiệu tôi.
[Đây người kế thừa của thần, Fate Barbatos. Dù mới 16 tuổi, nhưng cậu ta đã là một kiếm sĩ khá..à không, là một kiếm sĩ giỏi. Thậm chí cậu ta đã hạ gục Thiên Long, thảm họa sống của Galia. ]
Khi Aaron đang cúi đầu giới thiệu tôi, tiếng cười khúc khích vang lên từ phía những thánh kỵ sỹ. Có lẽ họ cười vì không thể tin tôi đã đánh bại được một thứ thông thường không thể nào đánh bại được như lời Aaron đã nói.
Nói xong, mặc dù là đang đứng trước mặt nhà vua, Aaron không thể kiềm được mà đáp trả lại một ánh nhìn ảm đạm khi thoái lui.
Và, không một lời nói, một thánh kỵ sĩ bước đến thảm đỏ ,và dẫn tôi đến trước ngai vàng.
Eh !? Gã này… nhìn quen quá. Ah, đây là gã Thánh kỵ sỹ Lanchester cai trị vùng đất hoang tôi ghé qua khi vừa đến Galia mà. Lần đó hắn bị Myne thổi bay lên trời, vậy ra hắn thật sự còn sống sao.
Mà nói gì thì nói, hắn cũng chẳng phải dạng tép riu nên chắc nhiêu đó cũng chẳng nhằm nhò gì.
Lanchester nói vài lời ác ý khi chúng tôi bước tới gần Ngai vàng.
[Thần sẽ không chấp nhận một tên dối trá như hắn làm Thánh kỵ sỹ, nếu là thần, thần sẽ ngay lập tức tiêu diệt tên kinh tởm này.]
Cả nhà vua lẫn hai hộ vệ đều không nói lấy một lời. Lanchester coi đó như lời đồng ý .
Với một nụ cười méo mó, Hắn nhanh chóng hành động. Thật sao ,đây là Vương điện mà, có phải cái chợ đâu, nên cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ?
Vậy nên tôi rút kiếm.
Aaron mở miệng để nói gì đó, nhưng tôi đưa tay lên cản lại.
[Thôi, thế này nhanh hơn, tôi sẽ khiến họ dễ dàng hiểu ra ]
Lanchester nghe được liền nhìn tôi đầy căm giận mà nói bằng một tông giọng ngọt ngào kỳ quặc.
[Ta nghĩ ngươi vẫn không hiểu được tình huống hiện giờ. Ta là Ritt Lanchester, một trong Ngũ đại danh gia, ngươi có hiểu không ?!]
[Ngươi có thể bắt đầu luôn không ? Bộ thanh Thánh Kiếm đó là để trưng à?]
[Sao ngươi dám ]
Thanh kiếm được rút ra vào chém thẳng vào hướng cổ tôi.
Chậm..quá chậm. Quỹ đạo chém quá tệ, thế đứng cũng quá yếu, tôi còn chả cần phải phòng thủ cơ.
Khi thanh kiếm chạm tới cổ tôi, khuôn mặt đầy kiêu hãnh của hắn thay đổi.
Đòn tấn công không đời nào làm tổn thương được tôi.
[Không thể nào, không …thể …nào!]
Ngay sau đó, Lanchester tấn công tôi không ngừng, nhưng chẳng có gì thay đổi cả.
Khu vực E.
Khoảng cách giữa tôi và hắn cứ như ngày và đêm vậy.
Những kẻ đã lên đến cấp độ E chỉ có thể bị đả thương bởi những con người ở cùng đẳng cấp, đó là lý do sự phản kháng của hắn là vô ích.
[Chết tiệt, vậy thì hãy xem danh tính thật sự của ngươi là gì nào! ]
Mất mặt trước nhà vua, Lanchester tuyên bố rằng hắn sẽ dùng Thẩm Định.
Hà cớ gì mà tôi phải tiết lộ chỉ số của mình ra, nên tôi từ từ quan sát chuyển động của hắn. Khi ai đó dùng thẩm định, mắt của họ sẽ di chuyển trong vô thức.
Tôi chỉ đơn thuần dùng ma lực trong cơ thể để phản lại kĩ năng thẩm định của Lanchester, đó là phương pháp chặn thẩm định mà Aaron đã đích thân dạy tôi.
[ Gyaa~~]
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng thét của Lanchester. Hắn lấy tay che mắt lại và khuỵu xuống trên thảm đỏ.
Ban đầu, cách này chỉ tạm thời làm mù đối phương, nhưng nếu một người ở đã đánh bại Đôi mắt của tên Thánh Kỵ Sĩ đã nổ tung, không còn để lại thứ gì.
Thấy thế, tôi vung thanh hắc kiếm lên.
Chưa hết đâu, có qua phải có lại chứ, trao đổi đồng giá mà.
Leave a Comment