Berserk of Gluttony - Chương 80

42738331_313528059199389_943758873624313856_n.jpgChương 80: Một nơi không hề thay đổi

Cảm nhận được sát khí của tôi Lanchester buông thanh thánh kiếm và co rúm người lại. Hắn ta giờ đây khác hẳn với sự hổ báo cáo chồn lúc trước.
[Cho dù thế nào, thì vẫn là một trong ngũ đại danh gia, đúng chứ?]
[Từ từ đã! Ta thừa nhận, chính vì thế]
[Đồ vô dụng. Là hiệp sĩ thì không nên làm ra vẻ ta đây giống như một hiệp sĩ.]
Chỉ cần thấy sự thất thần vì sợ hãi của Lanchester thôi, cũng khiến tôi phát tởm. Hắn ta từng là nỗi kinh hoàng cho những người thất nghiệp, nhưng ở chỗ này, hắn chả khác gì họ lúc trước.
Do không có cái thú ngắm nhìn lâu hơn nữa, thế nên tôi vung hắc kiếm Greed nhắm vào Lanchester.
[Không…dừnnnnnnnnnng lạaaaaaai]
Nhát chém được cho là sẽ tước đi sinh mạng của Lanchester bị chặn lại, cùng với tiếng hét “dừng lại” là tiếng va chạm của kim loại vang lên.
Một thanh giáo trắng. Ngay trước cổ Lanchester, nó chặn lại thanh hắc kiếm thật kịp lúc. Mặc dù tôi không dùng hết lực, nhưng việc ngăn chặn thanh kiếm đối với gã bạch kị sĩ này…….trông khá dễ dàng, không gặp chút rắc rối nào.
Thêm vào đó, tên còn lại đã vung ngọn giáo về phía cổ tôi. Mũi giáo đã gây ra một vết xước nhỏ.
Lặng lẽ nhìn giọt máu rơi trên thảm đỏ, tôi hạ thanh kiếm xuống.
Những gã bạch kị sĩ đó thật sự đã làm tôi bị thương―― Nói cách khác, họ cũng đã đạt đến khu vực E.
Các Thánh kị sĩ đã luôn nín thở khi theo dõi cảnh tượng này bắt đầu ồn ào.
Nội dung là về Lanchester, một trong Ngũ đại danh gia không thể làm gì tôi. Trong khi đó, những bạch kị sĩ có thể chặn tôi dễ dàng.
Một trong những bạch kị sĩ gõ thanh giáo xuống sàn để dừng tiếng ồn lại. Những gã Thánh kị sĩ nhanh chóng ngậm miệng lại sau khi nghe thấy âm thanh đó. Từ khuôn mặt tái nhợt của họ, có thể đoán đây là lần đầu họ nhìn thấy sức mạnh thật sự của các Bạch kị sĩ.
Nói về Lanchester, tiếng gõ ấy đã làm hắn ta “hoàn hồn” lại,  lắng nghe những gì đã xảy ra, hắn bất chợt hung hăng và hét về phía tôi.
[Đồ ngu! Nhìn xem! Đức vua đang giúp ta. Ngươi chẳng hơn gì cuc phân ngựa cả….?]
Tên Lanchester đó rất háo hức lăng mạ tôi…..
Không ngờ tôi lại nhận được những lời thô tục đó ở một nơi thế này.
Hai bạch kị sĩ mà hắn nghĩ là đang giúp mình, mỗi người một tay đâm Lanchester bằng giáo của họ.
Lanchester thậm chí không có cơ hội để la hét, hai mũi giáo đã xuyên thủng trái tim hắn ngay lập tức.
Sau đó họ cùng giơ hai ngọn giáo lên, để cho các Thánh kị sĩ khác thấy rõ xác chết . Tôi có thể nghe thấy âm thanh rùng mình, khi máu đã thấm đẫm tấm thảm đỏ.
Các thánh kị sĩ lộ rõ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt như chưa từng thấy thứ gì bất ngờ như vậy trước đây. Một người trong bạch kị sĩ lên tiếng. Giọng anh ta không trầm không cao, nửa như đàn ông nửa lại như phụ nữ.
[Vị trí này giờ đang trống. Tôi tin không ai phản đối cả.]
Chắc hẳn, nếu ai đó dám lên tiếng phản đối, sẽ có cuộc thảm sát đẫm máu khác xảy ra.
Đến mức độ đó, giọng nói đầy lạnh lùng gã bạch kị sĩ khiến tinh thần con người ta phải run rẩy.
Không ai dám ý kiến. Về phần mình, tôi đang nhìn xác chết của Lanchester được đặt dưới sàn nhà với khuôn mặt tái nhợt.
Sự im lặng như một lời đồng ý, trong nháy mắt các bạch kị sĩ đã quay lại vị trí cũ.
Sau tấm màn, đức vua vẫn ngồi trên ngai vàng đột nhiên vỗ tay. Mặc dù mọi người hầu như không thể nhìn thấy ngài ấy qua tấm vải mỏng, nhưng ngài dường như nhận thức được những gì đã xảy ra.
Như hiểu được hành động đó, một Bạch kị sĩ gọi tôi.
[Đức vua chào mừng sự có mặt của cậu. Chúng tôi trông chờ cậu sẽ làm việc thật tốt.]
Tôi quỳ xuống và cúi thấp mặt. Và khi tôi ngước lên, vị bạch kị sĩ tiếp tục nói.
[Ồ? Vẻ mặt đó…cậu còn điều gì muốn nói sao?]
[Mặc dù không thích hợp bởi vì tôi chỉ là người mới đến, nhưng tôi còn một nguyện ước.]
[Nói nghe thử xem.]
Sự im lặng bao trùm khắp không gian, Aaron cùng với những thánh kị sĩ khác chăm chú nhìn vào tôi, rõ ràng họ không muốn để lỡ phần tiếp theo.
Những điều sắp nói, tôi chưa hỏi qua ý kiến của  Aaron. Nhưng nếu tôi làm vậy, rất có thể ông ấy sẽ phản đối nó và ngăn tôi lại.

Ngay khi tôi vừa dứt lời, hai mắt Aaron tròn xoe, ông ấy cố gắng mở miệng, nhưng đã kiềm chế lại và thay vào đó là một nụ cười nhẹ. Nếu tôi muốn làm điều đó, thì nó có lẽ cũng ổn thôi. Hausen vẫn đang trong giai đoạn phục hưng và cần nhiều người hơn nữa. Thêm vào đó, những người đã sống ở Hausen cũng đều là những người đã mất kế sinh nhai―― nói cách khác, những người đó không có công việc thích hợp.
Thậm chí nếu bạn không có kĩ năng hữu ích nào, không có nghĩa là bạn không thể làm bất cứ điều gì. Bạn vẫn có thể nắm vững điều gì đó bằng cách nỗ lực nhiều hơn. Đến một thời điểm sẽ gặt hái được một kết quả tương tự như là tạo ra được kĩ năng. Tuy nhiên, hệ thống hiện giờ không cho phép bất kì ai có thể làm điều đó.
Tôi không biết liệu nó có thể đâm chồi hay không, nhưng trước tiên cần có nhiều bàn tay giúp đỡ hơn…
Vì lẽ đó, tôi dám đứng ra cứu lấy nguồn nhân lực ở thủ đô. Tôi cho rằng điều mang một ý nghĩa to lớn..
Và rồi, nếu lãnh thổ Barbatos thịnh vượng sau khi chấp nhận những người không có kĩ năng tốt một công việc, điều đó sẽ thu hút nhiều người từ những vùng thánh kị sĩ khác đến. Đúng, đúng rồi, nó có thể khó để thực hiện, nhưng cũng đáng để thử.
Đó là lý do trước tiên chúng tôi phải vượt qua rào cản lớn nhất trong quá khứ. Những người không có kĩ năng tốt trong vương quốc đều đang được quản lí trực tiếp bởi đức vua. Điều đó có nghĩa là chúng tôi đang cố gắng cướp tài sản của ngài ấy. Đó là lý do tại sao Aaron tròn mắt như vậy.
Các Bạch kị sĩ dường như bị bất ngờ bởi yêu cầu quá đáng của tôi. Tuy nhiên, đức vua lại không nói gì.
Sự im lặng kéo dài một thời gian. Tôi tự hỏi sẽ ra sao nếu ngài ấy không chấp thuận…tôi tiếp tục suy nghĩ trong khi chờ quyết định của đức vua.
Đức vua gật đầu nhẹ. Điều đó có nghĩa là….chấp nhận sao!?
Sau khi nhìn phản ứng của đức vua, bạch kị sĩ bắt đầu nói tiếp.
[Đức vua đã cho phép. Vùng Barbatos sẽ chấp nhận những người không có kĩ năng tốt. Hãy sử dụng nguồn nhân lực đó thật tốt để nhanh chóng phục hồi.]
[Tạ ơn bệ hạ rất nhiều.]
Tôi cúi đầu trong khi lén liếc nhìn về một bên. Alron nháy mắt nhẹ với tôi trong khi cũng cúi đầu với đức vua. Đầu tiên ông ấy bất  ngờ với những điều tôi làm, nhưng Aaron cho rằng nó cũng là một cách tốt.
Sau khi kết thúc buổi gặp mặt với đức vua, Alron trò chuyện với tôi trong khi chúng tôi đang đi dạo dọc hành lang.
[Nếu tôi là cậu, tôi không nghĩ sẽ đem chuyện đó ra nói trong buổi gặp mặt lần đầu với đức vua đâu.]
[Tận dụng nguồn lực của con người là một vấn đề quan trọng. Cũng như… không, đó là việc cá nhân của tôi.]
[Ta hiểu mà…]
Sau khi nói vậy, Aaron như bất chợt nhớ ra việc gì đó,
[Này, Fate]
[Có chuyện gì vậy?]
[Về Ritt Lanchester đó. Nếu họ không dừng cậu, cậu thực sự sẽ giết hắn sao….]
Có lẽ….tôi nghĩ vậy với vẻ u buồn.
Nhưng tôi không trả lời ngay lập tức. Mà thay vào đó,
[Như gã đó nói, tôi không xứng đáng với bất cứ điều gì. Thậm chí tôi có trở thành thánh kị sĩ, phần “tối” trong tôi vẫn không thay đổi.]
[Fate…]
[ Giờ thì, về dinh thự thôi nào. Nó đã bị bỏ hoang trong vài năm, chắc có cả đống bụi cần được lau dọn.]
[Hahaha, ông nói đúng. Vậy thì khẩn trương thôi nào, tôi không dám làm cô gái đó giận lên đâu.]
Dinh thự bị bỏ hoang và không được dọn dẹp trong nhiều năm. Có lẽ, Mine đang nổi cáu lúc này, trong khi chờ đợi chúng tôi trở về.
Dù sao, tôi không thấy bất kì thánh kị sĩ quen mặt nào trong suốt buổi gặp. Roxy hiển nhiên không tham dự. Cô ấy vẫn đang trên đường trở về từ Gallia.
Còn người chủ cũ của tôi từ nhà Burix. Tôi đã giết đứa con trai thứ hai Chad bằng đôi tay này. Chỉ còn lại đứa con trai Rafal và con gái út Miria nhưng lại không xuất hiện.
Từ những gì tôi biết về Chad, họ đang ở một thành phố ở dãy núi phía đông, và rõ ràng là vẫn chưa trở về.
Rafal là một kẻ cực kỳ khôn ngoan.
Trên đường trở về dinh thự, tôi có chút tò mò về khuynh hướng làm việc của gã đó.

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.