Berserk of Gluttony - Chương 81

42738331_313528059199389_943758873624313856_n.jpgChương 81: Thư thả nghỉ ngơi
Từ cung điện bên trong khu Thánh Kị Sĩ, tôi cùng với Aaron đã đi đến dinh thự của nhà Barbatos…..Và giờ đây chúng tôi đang đứng trước cửa.
Có ngắm nhìn bao lâu cũng không thể tả được sự tráng lệ của dinh thự. Nhưng điều tuyệt vời đó chỉ đến khi nhắc mỗi quy mô……

Dây leo đua nhau phát triển, đeo bám lên bức tường, còn về khu vườn xinh đẹp trước đây, giờ đã thành rừng rậm nhiệt đới. Nhưng cũng không quá ngạc nhiên khi thảm thực vật phát triển đến thế.
Từng là một tên làm vườn học việc ở nhà Heart, tôi không thể để mặc khu vườn như thế này được. Nhưng phần việc hôm nay là dọn dẹp bên trong dinh thự nên đành để khu vườn rậm rạp thêm ít lâu vậy.

Trong khi cố gắng mở cánh cửa sắt đã rỉ sét, tôi liếc nhìn sang nhà hàng xóm. Cũng hao hao với dinh cơ của nhà Barbatos, tuy nhiên do được chăm sóc kỹ lưỡng nên rất tuyệt vời.
Mà, trước đây chính tôi đã từng chăm sóc chỗ đó nên biết rất rõ. Đúng…… vị hàng xóm không ai khác, là nhà Heart.
Lúc nhận ra tôi đã thực sự rất sốc. Ai ngờ rằng, bên cạnh dinh thự nhà Barbatos lại là nhà Heart…… dinh thự của Roxy cơ chứ, có thánh mới đoán được. Hồi còn là thợ làm vườn học việc, tôi đã thắc mắc tại sao vườn nhà hàng xóm lại thật bẩn thỉu. Nhưng lúc đó thằng này chỉ là kẻ làm thuê, thắc mắc nhiều chuyện này nọ phiền phức lắm nên tôi không có nhiều thông tin về việc đó.

Chết tiệt, biết sớm thì đã chuẩn bị trước tinh thần rồi!
Để lại cho Roxy bức thư như thế hồi còn ở Gallia, giờ chưng ra bộ mặt nào khi hàng xóm trở về đây!
Mồ…, cái này….. cái Mặt nạ đầu lâu này chắc không thể tháo ra nữa quá. Mà đúng ra….. không muốn ra chút nào. (Note: đã nghiện lại còn ngại -_-)

Tôi trằn trọc cứ đóng rồi lại mở cánh cổng rỉ sét khiến cho Aaron đứng phía sau phải hét lớn.

「Thế giờ có muốn vào hay không nào? 」
「Vào chứ ! Tôi sẽ vào ngay !!」

Nhưng mà…… đầu óc tiếp tục mơ màng còn tay thì hết đóng rồi mở cửa, Aaron đặt tay lên vai tôi


「Sao vậy, có gì phiền não à ? Lúc nào đến trước dinh thự, cậu cũng có hành động giống hệt vầy」
「Hahahha, lẽ nào…..」

Nói thế xong, Aaron lộ ra vẻ rất tâm đắc về một điều gì đó.

「Ra vậy, ta hiểu rồi. Chỗ Fate len lén nhìn lúc trước……là nhà Heart nhỉ. Nơi đó đã được một cô gái trẻ tuổi tên Roxy Heart kế thừa vị trí gia chủ.」

Và rồi, ông ấy nở một nụ cười đầy nham hiểm. Ể…… chẳng lẽ, bị phát hiện rồi. Tiêu đời, mình lén nhìn nhiều quá sao ! ?
Quả nhiên là Kiếm Thánh*. Nhãn lực quả nhiên tinh tường. Thật đáng nể phục.

「Trong thời gian tái thiết lại Hausen, ta đã gặp Roxy đang trên đường tới Gallia. Cô bé đã giúp đỡ ta rất nhiều. Vì thế như để cảm ơn, ta đã dạy lại một vài chiêu kiếm. Nền tảng cô bé rất tốt. Fate giờ cũng như những Thánh kỵ sĩ trẻ tuổi của Ngũ đại danh gia khác nên cẩn trọng. Lần sau qua chào hỏi rồi tiện làm một trận luôn cho vui! Cậu cũng phải mạnh lên và chiến đấu chứ」

Ái chà, có gì đấy sai sai. Aaron lúc nào cũng cuồng chiến đấu! Ông ta thích nói chuyện bằng nắm đấm hơn là bằng miệng.
Một trận chiến để chào hỏi, tôi không có cái suy nghĩ đó.

Nhưng nhắc mới nhớ, lúc ở Gallia tôi cũng đã bị Roxy ép phải chiến đấu một trận. Nghĩ theo hướng đó thì, bản thân mấy Thánh kị sĩ có lẽ đều hiếu chiến cả. Tôi không muốn nhắc đến chuyện này chút nào.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi mở cổng và bước vào trong. Đường đi vào dinh thự không có lấy một bụi cây ngọn cỏ nào. Nếu hỏi tại sao, thì là vì Aaron thấy việc cắt cỏ quá phiền phức nên đã thổi bay sạch sẽ bằng Art của Thánh kiếm kỹ――《Grand Cross》.

Công việc của tôi bỗng nhưng tăng lên chỉ trong chốc lát (chăm sóc vườn). Tại sao lúc đó không cản Aaron lại nhỉ, hối hận cũng muộn mất rồi.
Vượt qua khu đất hoang đã biến thành sa trường, tôi mở cánh cửa dinh thự.
Ngay lập tức, một cái rìu bay ra.

「Nguy hiểm vãi !?」

Tôi với Aaron khuỵu người xuống vừa đủ để né nó. Cây hắc phủ đáp thẳng xuống mặt đất đồng thời xới tung mọi thứ lên. Oiiiiiiiiiiiiii, khu vườn… khu vườn đã… cái quái gì thế này! Các bạn, xin hãy gìn giữ những khu vườn hộ mình nhé !
Và rồi khuôn mặt bất cần đời của chủ nhân của hắc phủ hiện ra.

「Muộn」

Mái tóc trắng với đôi mắt đỏ như đang thoái thác. Thiếu nữ Phẫn nộ, kẻ ăn bám tại dinh thự ―― Myne.
Vì đã quen biết đủ lâu nên khi nhìn vào cái khuôn mặt vô cảm đó, tôi biết được mức độ tức giận của cô ấy. Có lẽ, khoảng chừng ở level 2.
Và, lý do có thể đại khái đoán ra. Không cần phải hỏi, Myne cũng tự mình nói ra.

「Tôi đói rồi」

Ừm, đúng thế nhể. Tôi và Aaron rời đi từ sáng sớm, khi về thì đã quá trưa. Trong khoảng thời gian này, Myne đã phải chờ đợi với cái bụng trống rỗng.

「Biết trước mấy người về trễ thì tốt rồi. Trong thành cũng có thể mua được thức ăn, thế mà」

Mua !? Theo cái bản mặt đó thì cô hiên ngang bước vào và trấn lột thức ăn cũng chả có gì lạ đâu hen. Rồi sau đó là mấy đứa làm phiền cô sẽ bị táng bay bởi cây rìu đen đó. Chắc kèo như thế luôn !
Thật may quá, không dẫn Myne theo thật sự là may quá. Với lại Myne là một người không chịu cúi đầu trước bất kì ai nên nếu cùng nhau và gặp mặt nhà vua, hẳn là cô ta sẽ làm gì đó bất kính và điều không ai muốn sẽ xảy ra.. Myne không thể đọc được không khí như Aaron, và điều đó sẽ dẫn đến một trận trận chiến.

Mà, tôi cũng đói luôn rồi, giờ làm gì đây~. Đồ ăn dự trữ vẫn còn một ít nhưng ra mắt nhà vua đã xong, trước khi dọn dẹp dinh thự, nhân dịp này ra ngoài ăn một bữa cũng không sao đâu, chắc thế.
Okie, tiến hành thôi. Làm nhanh cho nóng nào.
Nói cho Aaron và Myne biết thì hai vị này cũng nhiệt tình đồng ý triển luôn.
Nhưng, với Myne thì có một điều kiện. Đó là đem cây Hắc phủ ra đằng kia để. Nếu thức hiện theo thì chắc chắn cô ta đã “người lớn” ra thêm xíu rồi.
Và kì tích đã xảy ra, Mine miễn cưỡng làm theo lời tôi bảo, tôi cũng an tâm hơn và dẫn mọi người tiến đến quán ăn thân thuộc.

☆ ★ ☆ ★

Cuối cùng đã đến, đi xa hơn những quán ăn hạng nhất, xung quanh đây điều là quán nhậu. Bên trong, do đã quá trưa nên khách cũng không nhiều.
Tôi vượt qua những dãy bàn và đi đến quầy rồi đặt mình ngồi xuống, Aaron và Myne đi theo.
Chỗ này là ghế tôi luôn ngồi. Có vẻ như mấy người này không nghĩ rằng tôi đã tạch lần nữa, do ở đây không có trang trí hoa hoét gì hết.
Cùng với tôi, Myne ngồi xuống bên cạnh, tiếp theo là Alron cũng đặt mông xuống.

「Fate này, tại sao không ra bàn ngồi?」
「Xin lỗi. Vì tôi chỉ có thể bình tĩnh khi ngồi chỗ này. Bàn cũng tốt, tôi cũng dự tính ngồi ở đó nhưng thật sự」
Xin lỗi. Vì tôi chỉ có thể bình tĩnh khi ngồi chỗ này. Bàn cũng tốt, tôi cũng dự tính ngồi ở đó nhưng thật sự
「Ta chỉ tò mò thôi. Giờ thì nhờ vào cậu」

Aaron nói thế và bắt đầu xem thực đơn của tiệm. Còn về Myne, cô ta đã trông cậy tôi từ đầu rồi nên không cần nhắc đến. Thực đơn không đổi thay gì nhiều.

Từ phía trong chỗ chúng tôi ngồi, chủ tiệm đi ra. Nhưng mặt ông ta lại trông có chút cứng ngắc.
À, ra vậy…… từ khi chúng tôi vào đây, những vị khách khác cũng có phản ứng tương tự.
Lý do thì đơn giản lắm, do tôi và Aaron chứ đâu. Thánh kỵ sĩ thì làm gì có ai ghé qua quán rượu bao giờ. Không những thế, lại còn ngồi vào quầy nữa, chỉ thế thôi cũng đủ khiến chủ quán gặp ác mộng,

Vì thế, tôi tháo bỏ mặt nạ Đầu lâu, cho chủ quán xem mặt thật. Lúc này đây không cần dùng nó để che dấu thân phận.

「Lâu không gặp」
「Ồồồh, là Fate à!? Eeeeeeeeeh, vẫn ổn chứ!?」

Chủ quán làm đổ cốc nước đã chuẩn bị sẵn và chạy vội đến chỗ tôi.
詳しいことは話せなかったが、かいつまんでバルバトス家の養子になったことを伝える。それを聞いたマスターは、仰天しながら、アーロンの顔を食い入るように見る。
Tôi không thể kể rõ tường tận nhưng tóm gọn lại là tôi được nhận làm con nuôi của nhà Barbatos. Chủ quán nghe thế giật bắn mình và nhìn Aaron như muốn nuốt gương mặt ông ý vào trong vậy.
Giây tiếp theo, chủ quán quỳ dập đầu ngay tại chỗ.

「Waaaa, bầy tôi biết ngài là một vị Thánh kỵ sĩ nhưng, không ngờ rằng…… ngài lại là Aaron Baratos vĩ đại」
「Đừng bận tâm nhiều đến việc đó. Bây giờ ta chỉ là một người khách thôi. Đối xử với ta như những vị khách khác cũng không sao 」
「Thế nhưng……」

Trong khi tôi chỉ biết cười đắng lòng với chủ quán có vẻ đang lúng túng, Aaron tiếp tục xem thực đơn và gọi món.
Chủ quán bật mode nghiêm chỉnh, nhanh chóng tiếp nhận đơn những món ăn được gọi. Ổn không đây, hình như tôi đang thấy màn hơi nước kì lạ đang bốc khỏi đầu ông ta luôn kìa. Khác hẳn với người chủ quán hay thích chọc ghẹo tôi. Và, có chút đáng thương.

Bây giờ tôi sẽ đặt món của Myne cho chủ tiệm, người đã vượt qua cơn căng thẳng. Ở tiệm này, món cá rất ngon nên tôi sẽ chọn nó.
Ngay lập tức, tay chủ quán mang ra những món ăn đươc gọi và một chai rượu.

「Đây là quà mừng cho cậu. Ta không biết rõ những gì đã xảy ra nhưng đây là quà mừng trở lại từ ta. Đã hứa rồi đúng không, lần này ra rượu thượng hạng đấy」
「Đúng rồi ha」

Lúc rời khỏi Vương đô để đến Gallia, chủ tiệm đã tặng tôi một cốc rượu rẻ tiền. Lúc đó, ông đã hứa là nếu tôi trở về thì ông ta sẽ cho tôi uống rượu xịn. Không ngờ ông ta còn nhớ điều đó.
Mùi hương tuyệt hảo cuồn cuộn thoát ra khỏi dòng rượu được rót vào bốn cốc. Có vẻ như chủ tiệm chưa hết căng thẳng vì Aaron, nhưng lần này không phải là cố rặn ra nụ cười, mà là một nụ cười thật lòng.
「Mừng Fate trở về, và còn, chúc cậu thành công sau này với tư cách là một Thánh Kỵ Sĩ, cạn ly!!」
「「「Cạn ly!!」」」
Không ngờ rằng có ngày được ăn một bữa như thế này, chưa từng nghĩ đến luôn, nhưng không tệ chút nào.
Cảm giác này, cảm giác thanh bình tôi đã quên từ lâu giờ đã trở lại. Nơi đây vẫn không đổi thay gì cả. Thật yên bình.

Trans: Luugu + Jin

1 comment:

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.