Berserk of Gluttony - Chương 83
Tôi và Myne đều cảm thấy khó hiểu.
Nếu hỏi tại sao, thì là có một hàng dài người ở ngay trước nhà thờ. Tôi đã cho rằng họ đến để cầu nguyện, thế nhưng điều mà tôi rõ nhất, đấy là chỉ còn một số ít người ở khu ổ chuột vẫn còn giữ đức tin của mình.
Đó là bởi những người ở nơi này không có được lợi ích gì từ kĩ năng của mình. Vì vậy, họ đã bị đẩy xuống dưới đáy xã hội. Đối với những người bị Thần linh bỏ rơi――những người thất nghiệp, việc giữ lấy đức tin của bản thân thực sự quá khó khăn.
Ai đó sẽ nói đầy hoa mỹ rằng “Thần linh đang thử thách đức tin của chúng ta”…..nhưng sự thực thì, đấy đều là lời những kẻ sở hữu kĩ năng tốt phun ra. Mà, nó có lẽ là cách thuận tiện nhất để khiến người khác phải nghe theo.
Tôi đã ngừng cầu nguyện từ lúc còn nhỏ sau khi người cha sùng đạo mất đi. Đến giờ, tôi vẫn tin vào việc quyết định đó. Không, phải là cực kỳ vững tin.
Dù sao thì, đông thật. Ngay khi tôi cố gắng chen vào đám đông thì,
[Hí..í…í !!]
Một gã đàn ông nào đó bỗng hét lên khi nhìn thấy tôi. Rồi hắn lập tức nhường đường chạy mất.
Kết quả là, hết người này đến người khác dạt vào lề đường với vẻ mặt hệt như trông thấy quỷ khi nhìn vào tôi vậy. Không dừng lại ở đó, một số người thậm chí ngã phịch xuống.
Chứng kiến những gì đã xảy ra, Myne cười thẳng vào mũi tôi.
[Fate, đã làm điều gì tồi tệ với bọn họ sao ?]
[Không có.]
Phải chăng họ sợ là do cái mặt nạ đầu lâu của tôi, hay là bởi vì tôi là Thánh kị sĩ ? Quần áo của tôi khác hẳn so với của một Thánh kị sĩ. Mặc dù có thể biết được nếu nhìn vào gia huy thêu trên áo, nhưng tôi có không cho là họ sẽ giữ khoảng cách xa như vậy khi nhìn thấy nó.
Có lẽ, bởi vì chỉ số đã không được che giấu hoàn toàn…..và họ cảm nhận được áp lực từ khu vực E. Những người đã này luôn sống trong sự chèn ép của kẻ mạnh, tôi biết điều này.
Sau đó Myne nói với tôi rằng việc này không ngoài dự liệu.
[Vẫn chưa tập luyện đủ.]
[Tôi không có gì để biện minh.]
Từ điệu bộ của Myne, tôi có dự cảm một khóa huấn luyện chết chóc khác đang chờ đợi khi chúng tôi trở lại dinh thự. Gần đây cô ấy không còn nương tay nữa nên thật khó khăn. Phải ăn một đống đòn, thì dù có kĩ năng Tự động phục hồi lẫn Tự động phục hồi tăng cường cũng không đủ.
Nhờ đó mà tôi hiểu được giới hạn sát thương mà tôi có thể chịu được trước khi ngỏm củ tỏi.
Cô ấy cũng ở vùng E, việc so tài cũng xem như là có thể thế nhưng. Chính vì trình độ cô ấy cao hơn, nên khi đánh tới tấp, tôi có cảm giác xương của mình đang bị nghiền nát, và rồi được phục hồi bằng các kỹ năng, cứ lặp đi lặp lại khiến cấu trúc của chúng dần thay đổi.
Mà, sức chịu đựng của tôi cũng đã tăng lên so với lúc còn ở Gallia.
Myne không quan tâm đến những ánh nhìn kỳ quái xung quanh, cô ấy chỉ đơn giản tiến tới nhà thờ. Và rồi, chúng tôi chú ý đến túp lều nhỏ bên cạnh lối vào. Thậm chí khi không bước vào, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi từ đó, đúng như tôi nghĩ.
Nhà thờ đang phân phát thức ăn cho những người ở khu ổ chuột.
Thực đơn có duy nhất một món, súp rau được nấu nhừ trong một cái nồi lớn. Khịt khịt….từ mùi có thể nhận ra rằng không có thịt bên trong đó. Mặc dù vậy, giờ vẫn đang là mùa đông và hôm nay còn lạnh hơn.
Tuy chỉ là nồi súp giản dị, nhưng rất đáng trân trọng nó bởi vì nó giúp làm ấm cơ thể. Bằng chứng là, có một hàng dài đang đứng chờ.
Nhưng rồi, tôi tự hỏi làm thế nào mà một nhà thờ sắp sụp đến nơi lại có tiền để làm được việc này….Thật bí ẩn.
Myne kêu lên trong khi nhìn vào nồi súp.
[Tôi muốn ăn]
[Không. Đó không phải là bữa ăn được chuẩn bị cho chúng ta. Thôi nào, đi thôi.]
Tôi đẩy lưng cô ấy, hướng về phía bên trong nhà thờ.
Ô..ô..ô…ô !?
Nhà thờ lần đầu tôi bước vào trông chắc chắn hơn khi nhìn từ bên ngoài. Đặc biệt là bức tượng Thần trên bàn thờ, nó thực sự ở trong tình trạng tốt hơn cả chính tòa nhà.
Nhìn nó, tôi thở một hơi thật dài, và bước đến hỏi một Sơ đang cầu nguyện.
Cô ấy quay người lại, rồi nói với tôi với đôi mắt tròn xoe.
[Đây là…Thánh kị sĩ. Tại sao, ngài lại ở một nơi như thế này ?]
[Tên tôi là Fate Barbatos. Tôi đến đây vì muốn hợp tác với nhà thờ.]
Tôi kể với cô ấy về tình hình hiện tại lãnh địa Barbatos, và muốn thông nhà thờ truyền đạt việc chúng tôi đang kêu gọi nhân sự cho việc tái thiết. Và đặc bệt chỉ giới hạn trong những người đang thất nghiệp.
Sơ ban đầu rất bối rối, nhưng là vì Đức vua đã cho phép, cộng với việc những người được nhận vào cũng không bị lao động khổ sai, nên biểu lộ có phần thoải mái hơn..
Nó có thể nói là sự hợp tác với Thánh kị sĩ, nhưng đối với cô ấy các Thánh kị sĩ gần như là một sự tồn tại gần như tuyệt đối, cho nên dù bị buộc phải tiếp nhận cô ấy cũng không có cách nào khác.
[Tôi sẽ không ép buộc cô. Nếu ở đây có người không thể kiếm kế sinh nhai hay không có nhà để trở về, thì cô có thể giúp bằng cách giới thiệu những người như vậy với tôi.]
[Tôi hiểu….tôi muốn hỏi một vài điều có được không?]
Tôi gật đầu, rồi cô ấy bắt đầu nói sau lời xin lỗi.
[Họ sẽ nhận được bữa ăn đầy đủ chứ? Còn về người bảo vệ cho cuộc hành trình thì sao?]
Ngoài chuyện đó ra, tôi cũng được nghe nhiều thông tin khác từ Sơ. Rõ ràng là, tình trạng khu ổ chuột đã tồi tệ hơn khi tôi còn sống ở đây. Chuyện đó thì, chính sự vắng mặt của nhà Heart tại Vương đô, những người đã bảo vệ người ở khu ổ chuột, đã để.lại một khoảng trống lớn. Cha của Roxy đẫ chết ở Gallia, còn Roxy đã một mình đi đến Gallia.
Đối với chuyện tốt này, lũ Thánh kị sĩ còn lại đến khu ổ chuột thực hiện một số hành vi bạo lực nhằm giải quyết những bực bội trong người.
Ra thế, khi tôi nói với Đức vua về ý định của mình, nét mặt của một vài Thánh kị sĩ đã lộ rõ sự khó chịu. Chắc chúng nghĩ tôi đã tự tiện cướp đi món đồ chơi của chúng.
Tôi nói với sơ rằng gia đình Barbatos sẽ trở lại sau, và nói chi tiết về kế hoạch của mình.
Nhóm đầu tiên sẽ thực hiện với giám sát của Sơ có lẽ sẽ tốt hơn. Cho dù bạn nói nhiều bao nhiêu đi nữa, cuối cùng thì sự tin tưởng chỉ có thể có được thông qua các hành động và kết quả.
Sau khi nói hết tất cả mọi thứ, tôi mới phát hiện ra Myne không có ở đây nữa. Nhìn thoáng qua, tôi thấy cô ấy đang nằm ngủ trên một chiếc ghế dài. Quả đúng là….một chiến binh hạng nhất, có thể nghỉ ngơi ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào….không không, bây giờ thì vô dụng.
Có phải cô ấy chỉ vừa đứng phía sau tôi không nhỉ? Như thường lệ, “Myne tốc độ của tôi”.
Nếu tôi đánh thức không đúng cách, cô ấy sẽ nổi điên lên, thế nên cứ để vậy thêm một lúc nữa.
Sơ cười trong khi nhìn vào khuôn mặt lúc ngủ của Myne.
[Đúng là khuôn mặt đáng yêu]
[Khi cô ấy ngủ…thì là như vậy. Ước gì cô ấy lúc nào cũng vậy, vậy thì tuyệt biết bao]
[Nghe tệ quá nhỉ]
[Ahahaha, tôi chỉ đùa thôi mà.]
Trong khi trả lời, khuôn mặt tôi trở nên nghiêm trọng khi tôi quay về hướng bức tượng Chúa. Sơ cũng nhìn về hướng đó.
[Cậu có gì lo lắng sao? Thần Laplace?]
[Aah…bây giờ tôi nhớ rồi, cái tên đó. Tôi đã đánh mất đức tin của mình trong quá khứ. Nhưng khi nhìn nó, tôi thấy thật hoài niệm.]
[Vậy à. Đó là vị Thần đã tạo ra thế giới, cho nên dù cậu có là Thánh kị sĩ, hãy kiềm chế không nói những lời xúc phạm ở đây.]
Vị Chúa vô diện đứng đó im lặng. Vị thần sáng tạo Laplace, ông ta đã tặng cho mọi người trên thế giới này một món quà đặc biệt gọi là kỹ năng,
Tuy nhiên, các kỹ năng không cân xứng nhau và điều đó đã gây ra sự chênh lệch lớn. Hoặc là người được chọn, hoặc không được chọn, đó là hai vị trí không thể thay đổi cho đến khi chết đi.
Và Sơ cũng nói về nó.
Rằng nó chỉ đơn thuần là một thử thách lớn về đức tin giành cho chúng tôi ..
Nếu là vậy, còn tôi thì sao? Tôi tự hỏi liệu có phải kỹ năng Bạo thực cũng là thử thách từ Thần linh.
Trans: Luugu
Leave a Comment