Berserk of Gluttony - Chương 87
Fate, cẩn thận !
Được giọng nói của Greed kéo trở lại tôi chợt phát hiện ra tiếng bước chân đang tiến lại gần. Lập tức tôi quay người và ẩn thân. Những gã đàn ông mang chiếc hộp kim loại lớn đến giờ đã trở lại.
Có vẻ như, thời gian suy nghĩ bị đình trệ lâu hơn tôi tưởng. Thứ trong hòm cho đến giờ….vẫn hằn sâu trong tâm trí, cảm giác thật tệ. Không hiểu sao, lại có thứ tởm lợm đến thế.
Những đàn ông đó đem cái hộp như vậy mà vẫn bình thản như không. Rốt cuộc chỗ này…..biến thành cái quái quỷ gì rồi!
『Tĩnh tâm lại đi, tim ngươi đang loạn nhịp. Đã nhắc là, đừng có nhìn rồi mà!』
「Xin lỗi. Thành thực tôi không hối hận về việc nhìn nó đâu. Ít ra cũng biết được chuyện khủng khiếp gì đang diễn ra.」
『Ngươi sẽ không thể ăn món thịt ưa thích trong một thời gian đó nha.』
「….Im đê.」
『Chính là khí khái đó. Tiến về trước cho ta.』
Điều chỉnh lại nhịp thở, tôi nhìn xuống chỗ đặt chiếc hòm kim loại. Có vẻ như đám đàn ông đã mang hết cả đi rồi. Giờ thì, nên bám theo sau bọn họ, hay là kiếm đường khác nhể.
『Vừa nhìn cái đó xong, có thể đoán những cái hộp được tập kết lại đem đi chôn lấp để tiêu hủy. Có lẽ lát nữa ngươi còn nhìn thấy mấy thứ ghê tởm hơn nữa cũng nên.』
「Thứ ghê tởm ?」
『Này, dừng lại ! Fate !』
Tôi chạy nhanh về phía những người đàn ông đã biến mất. Vừa tới nơi thì thấy bọn họ mở nắp hòm, sau đó đổ thứ bên trong xuống. Và rồi, từ phía dưới phát ra, một tiếng hét kỳ lạ. Cái thứ âm thanh không phải người này, không thể nào ngờ……lại ở trong Vương đô.
Trong lúc tôi nhìn mấy gã đàn ông với lòng đầy bất an thì,
「Này, ăn nhiều vào.」
「Oa, lần nào nhìn cũng thật thích thú.」
「Cái tên này, dòm xuống vừa thôi ! Lỡ mà té thì cũng giống chỗ thức ăn bị xơi tái kia đó.」
「Biết rồi, mà này, chính vì đám vô dụng đó theo cách này lại hữu ích, nên thật có chút thú vị nhỉ.」
「Tiền lương ổn, nếu quen thì chẳng có gì to tát. Thật ngu ngốc khi vô năng lại bị đồng tiền làm mờ mắt, để rồi thành thức ăn cho quái vật.」
Trong lúc đám đàn ông đang bàn luận, tôi đi ra khỏi chỗ ẩn thân. Và rồi, đầy khí thế đạp bay một tên.
「Vậy thì mày rớt xuống thử xem đi.」
「Cái đếu, Uaaaaaaaaa.」
Bốn người trong lúc vẫn ngáo ngơ vì không biết chuyện gì xảy ra, tay đã cầm lấy cây dui cui dắt ở thắt lưng.
「Kẻ nào ! Ngươi, có biết chỗ này là cơ sở nghiên cứu nào không hả !」
しかし、反撃をする時間など与えない。一人を残して有無も言わせずに落としていった。
Tuy nhiên, bọn chúng không có thời gian đánh trả. Tôi chừa lại một tên rồi cứ thế lẳng lặng cho chúng rớt xuống.
「Biết chứ.」
Tôi túm lấy cổ nhấc tên còn lại lên trong lúc nhìn bốn tên kia đang rơi xuống.
Dù khá là sâu nhưng bốn người vẫn còn sống, cả đám đang dựa vào nhau mà run cầm cập. Nguyên do là bởi lũ quái vật biến dị đang bao vây. Hiện giờ, chúng đang xực chỗ thịt được đem đến lúc trước, tuy nhiên có lẽ chúng sẽ chén sạch sành sanh không chừa lại gì.
Và rồi, kế đến là bọn hắn. Vì thế, chúng liều mạng hò hét đến chỗ tôi.
「Là lỗi của chúng tôi. Hãy bấm cái nút khẩn cấp đó đi.」
「Làm ơn ! Chúng tôi sẽ bị ăn mất.」
Chỗ bọn chúng chỉ vào có một cái nút màu đỏ. Có vẻ như đã dùng lâu rồi, nên màu sơn đỏ cũng đã sờn đi, ánh bạc của kim lộ ra chút ít. Cái nút khẩn này, tại sao lại dùng cho việc này nhỉ.
Mỗi ngày, đều có người rơi xuống dưới thế sao ? Chả nhẽ…..
Thấy tôi suy tư, Greed nói qua 《Đọc tâm trí》.
『Cái đó có lẽ, để khởi động vòng cổ trên lũ quái vật dưới kia cũng nên. Nếu bấm nó, sẽ có dòng điện hay cái gì đấy phát ra từ vòng cổ, như một phương pháp khiến cho mấy con quái đau đớn.』
「Vậy thì, việc sử dụng nó là để……..」
『Do sử dụng hằng ngày, nên nó có lẽ để hành hạ lũ quái vật dị dạng làm thú vui.』
「Toàn là thứ rắm thối.」
Tôi không bấm nút khẩn cấp, mà chỉ đứng xem hậu quả xảy ra. Lũ quái vật dị dạng ngay khi chén xong chỗ thịt tráng miệng, chúng vừa lè cái lưỡi dài vừa lại gần bốn người, món chính của ngày hôm nay.
「Làm ơn. Hãy bấm nó nhanh lên đi mà!」
「Đừng mà…..Uaaaaaa, dừng lại ! Đừng có lại gần đây!」
「Không, không !」
Lũ quái vật không giết đám người kia ngay, chúng đập họ xuống nền đất, giày vò khi xương bị vỡ vụn. Trông cứ như chúng đang tái hiện lại việc chính họ đã làm với chúng mỗi ngày.
Đám quái này trông thế mà thông minh ra phết.
Trong lúc những tiếng gào thảm thiết vang lên, tôi đem tên còn lại ra tra hỏi.
「Chỗ này là cái địa điểm đang trò quái quỷ gì? Nói !」
「….Không nói được….không thể nói….nếu nói ra, tôi sẽ…..」
Sau đó dù không nói gì nhưng tôi vẫn hiểu được. Để lộ ra bí mật của nhà Brelic mà bị phát hiện nhất định sẽ đi đời nhà ma.
Thế nhưng, tôi phải thừa nhận. Thông tin đó cực kỳ đáng giá.
Nhà Brelic nuôi quái vật ngay ở Vương đô. Hơn nữa còn lấy người làm thức ăn.
Chúng có mục đích gì? Hơn nữa, lũ quái vật dị dạng tôi chưa thấy bao giờ đó là thứ gì vậy?
Tôi nhấc tên kia lên để hắn nhìn phía dưới rõ hơn. Nếu như tôi buông cổ ở chỗ này, hắn sẽ rơi xuống, trở thành thức ăn như chúng bạn trước đó.
「….Tôi biết rồi. Tôi sẽ nói, sẽ nói mà nên đừng quẳng tôi xuống. 」
「Đầu tiên, kẻ nào chỉ đạo làm việc này?」
「Là Rafal Brelic-sama. Làm ơn, tôi không biết gì cả. Công việc của tôi chỉ gói gọn là đóng thùng mảnh vụn xác chết rồi đem đi cho ăn. 」
「Đám quái vật biến dị này là gì?」
「Tôi không biết cụ thể. Tuy nhiên, bọn chúng ban đầu là…..goblin. Đến khi chúng ăn thịt người, thì thay đổi hình dạng…….còn về tại sao….nhiều hơn nữa thì tôi không rõ.」
Khi tôi hơi nới lỏng thể hiện “xong việc rồi”, thì gã đàn ông cố rặn ra một tiếng như để níu kéo.
「Vẫn còn. Nghe này! Ở chỗ này có giam cầm Mimil-sama(Note: có chap ghi là Miria).Nếu hỏi Mimil-sama, chắc hẳn có thể lấy thêm thông tin.」
「Hả !? Tại sao, Mimil?」
Mimil nhất định là em gái của Rafal. Thế mà, tại sao lại phải bị giam cầm. Hơn nữa tại một nơi tệ hại như này?
Có hỏi tên kia đi nữa, chắc chắn hắn cũng chả biết gì. Vậy thì, cứ đi hỏi cô gái đang làm việc ở cơ sở nghiên cứu này xem sao.
「Nghe thiếu tin cậy quá nhể. Chắc không phải là nói lung tung đấy chứ! Vậy thì Mimil ở chỗ nào?」
「こTừ đây đi về phía bắc. Nghe nói có một phòng giam ở đó. Tôi chưa từng đến phòng giam bao giờ nên về chi tiết không rõ cho lắm. Làm ơn, xin hay tin tôi! 」
「…..Biết rồi.」
Tôi nói thế xong, liền buông tay. Gã đàn ông mặt tái như đít nhái, rơi xuống chỗ đám quái vật biến dị từng là goblin.
「Tại sao! Tôi đã nói hết những thứ mình biết rồi mà! Vậy mà…..tại sao !」
「Từ giờ ta sẽ đi xem những lời ngươi nói, có phải sự thật không. Nếu đúng, ta sẽ quay lại cứu.」
「Không được…..không đủ thời gian.」
「Nó phụ thuộc vào ngươi thôi. Nếu có sức mạnh….ít nhiều cũng cầm cự lâu hơn trước khi thành mồi như những tên kia.」
Tôi không ngó đến hắn nữa, hướng đến phòng giam ở phía bắc. Đằng sau chỉ còn tiếng kêu đau đớn cùng tiếng quái vật gào thét.
Những gì diễn ra ở đây, nói theo nhẹ nhất là đã phạm vào luân lý thông thường. Rafal hắc chắn chắn là một tên ác ôn, có thể làm đến mức này thì nhân cách cũng thừa biết là dạng nào rồi.
Hơn nữa, đến em gái mình Mimil còn bị giam giữ, Rafal mà tôi biết là kẻ xem như chỉ hòa nhã với Mimil.
Khi tôi đang suy nghĩ về cái nhìn nhầm lẫn của mình, Greed đã nói qua 《Đọc tâm trí》.
『Fate, nhận ra gì à? Chỉ chừng đó, không đánh động đến ai đâu.』
「À, tất nhiên rồi. Khi tra hỏi gã vừa rồi, tôi vẫn luôn để ý xung quanh. Chỗ này quá vắng vẻ. Nếu như Mimil thực sự ở phía trước, chúng ta không chừng có thể biết thêm tình hình hiện nay.」
『….Cảm giác này khiến ta nhớ về ngày trước. Cẩn thận đấy.』
Greed nhắc nhở tôi bằng giọng nói nặng nề hiếm thấy. Men theo chỗ này có lẽ tốt hơn.
Nơi đây quá lạnh lẽo. Tôi hoàn toàn không thể cảm nhận hơi ấm từ sự sống con người. Chỉ nghe thấy những thanh âm, thanh âm gào thét của lũ quái vật đói khát.
Trans: Luugu
Leave a Comment