Berserk of Gluttony - Chương 88

42738331_313528059199389_943758873624313856_n.jpgChương 88: Thí nghiệm E-002

Trans: DWR-team
Tiến tới chỗ phòng giam mà người đàn ông đã nói với tôi lúc trước. Tôi chợt thấy lạnh sống lưng.
Những vết cào xước và máu vương vãi khắp nơi trên bức tường trắng.
Và chúng xuất hiện càng nhiều hơn khi tôi tiến về phía bắc. Dựa trên những dấu vết này, ta có thể thấy đã có khá nhiều nạn nhân. Dường như người dân khu ổ chuột đã bị thảm sát khi cố chạy trốn, và những gì còn lại của họ bị gom lại và đem vứt cho mấy con goblin này.
『Fate, ngươi ổn chứ ?』
[ Tự nhiên hỏi thế là sao? Tôi cần nhanh chóng tìm ra Mimil ngay.]
『Chỉ là có chút cảm giác…ngươi hôm nay không còn là chính mình.』
[ Ý ông là sao ?]
『Để ta khuyên ngươi một điều, nghe cho kỹ. Từ đây trở đi, kiềm chế ác tâm của ngươi lại. Nếu ngươi không thể chịu được tình huống này, vậy cứ dừng ở đây thôi』
[ Nhưng họ là..]
『Sự nôn nóng của ngươi cũng dễ hiểu thôi, nhưng ngươi phải biết rằng, đã là sức mạnh thì không có tốt hay xấu. Và kẻ nắm giữ sức mạnh càng to lớn càng có nhiều quyền lực.』
[Greed…tôi.]
『Nhớ lại lần chiến đấu với Thiên Long đi. Ngươi định lập lại điều tương tự hay sao? Lần tới, ngươi nghĩ Roxy sẽ ở đó cứu ngươi à?』
Tôi có muốn lặp lại điều tương tự lúc đó không à …?
Tôi đã đến Gallia vì muốn trở thành sức mạnh của Roxy nhưng rồi một trận chiến khốc liệt diễn ra, và danh tính của tôi bị lộ vào thời điểm tệ nhất có thể. Nhưng dù cho vậy, cô ấy đã đưa tay giúp đỡ tôi khi kỹ năng Bạo thực gần như bùng phát.
Tôi không biết Roxy đã làm thế nào, tất cả nhưng gì tôi cảm nhận được là một cảm giác ấm áp khó tả. Tôi đã giữ được cấp độ và trạng thái, được cứu khỏi việc bị chính kỹ năng của mình nuốt chửng.
Và rồi tôi nhận ra.
Tôi tới Galia không phải vì tôi muốn cứu Roxy, mà vì tôi muốn được cứu bởi cô ấy…
Chuyện đó không tốt chút nào, thế nên tôi đã bắt đầu lại từ đầu, nỗ lực hết mình để có thể ưỡn ngực tự hào khi gặp lại lần tới. Vậy mà giờ, thêm lần nữa, tôi lại chỉ quan tâm đến thứ trước mắt, quên mất việc cần phải làm…Thật thảm hại.
Cũng như Greed, Myne và Aaron, vẫn lo ngại về tôi ngay cả khi tôi đã trở thành một thánh kỵ sĩ. Nhưng vẫn còn nhiều thứ để làm, phải đặt ra thứ cần ưu tiên trước. Tôi đoán là họ luôn hành động vô lý và như muốn gây sự bởi vì trên hết, họ chỉ muốn về đích nhanh nhất có thể.
[ Tôi xin lỗi …Greed. Tôi đã thông suốt rồi, sẽ không sao đâu.]
『Rất tốt, từ lúc này ta sẽ không nói gì nữa.』
[ Aa, xem đây..]
Roxy…là người có ân tất báo, những không phải lúc nào có thù cũng trả. Trong khi tôi thì luôn trả lại đầy đủ mối thù của mình. Nhưng như Greed nói, nếu cứ vậy thì tôi sẽ không thể tiến bộ được. Nếu không thể làm được như Roxy thì tôi chỉ cần tìm ra con đường của bản thân thôi.
Nếu tôi có thể xử lý được mấy chuyện cãi vã này với Brelic, thì có lẽ tôi sẽ có thề đối mặt với Roxy một cách đầy tự hào vào ngày nào đó.
Nắm chặt thanh hắc kiếm, tôi nhanh chóng tiến tới tấm biển “Phòng giam “ trước mặt. Cái cửa tự động lớn hơn cái mà tôi từng thấy, chắc là để cho một lượng lớn người có thể đi vào cùng lúc.
[ Greed, ông làm được không ?]
『Cứ để cho ta.』
Tôi đặt Greed lên tấm bảng nhận dạng, cánh cửa liền mở ra với một tiếng bíp, dẫn tới một căn phòng trống.
Ở đây chỉ có 1 hành lang, và một vài cánh cửa trong suốt đối diện nhau nằm ở 2 bên.
Tôi đi vào, và nhận ra không một cánh cửa nào đã được sử dụng cả.
Bên trong là một căn phòng trắng với vài lỗ thoát nước. Chắc chắn không phải là một nơi dành cho người sống.
Tôi nhìn vào từng phòng một, thắc mắc là thứ gì đã từng ở đây, vì bên trong mọi phòng đều rất sạch sẽ.
[ Không có ai ở đây hết.]
『Đừng nản, thử xem mấy căn phòng sâu nhất xem, chúng có vẻ khác mấy căn còn lại.』
Cái cửa tự động và Greed nói khác với mấy cái khác, nó không trong suốt, nên tôi không thể thấy được thứ gì bên trong. Tôi không tìm thấy Mimir ở đâu cả, đây là phòng cuối cùng ~~ nếu Mimir ở trong cơ sở này thì đây là nơi cuối cùng có thể tìm ra cổ.
Tôi đặt Greed lên bảng nhận dạng như lúc vào.
[ Nó mở không…!?]
『 Đương nhiên rồi. Kia có phải Mimil mà ngươi nói không ?』
[ Phải, mái tóc tím đó không nhầm đi đâu được …chính là Mimil]
Tôi có hơi nghi ngờ nhưng đó đúng là Mimil Brelic.
Trong phòng chỉ có một cái giường, và Mimil đang ngủ trong bộ váy trắng trên cái giường đó.
Cô nàng trông có vẻ rất mệt mỏi, đến mức còn không thức dậy nổi khi tôi vào phòng. Hơn nữa còn tiếp tục ngủ khi tôi chọc má cổ.
Lạ thật.
[ Chuyện gì đây?]
『Cô ta hình như bị hôn mê rồi.. Fate, nhìn tay trái cô ta kìa.』
[ Cái này là…]
Có rất nhiều vết sẹo nhỏ trên cánh tay của Mimir. Nó trông như cô ấy đã bị đâm bởi một cây kim nhỏ nhiều lần, đến mức da ở khu vực này tái nhợt và sưng huyết.
Tôi cẩn thận nghe giọng của Greed vang lên trong đầu.
『Cô thể cô ta hình như đã bị tiêm một loại thuốc gì đó, và với liều lượng như vậy, có lẽ cô ta sẽ không thể tỉnh lại sớm đâu. 』
[ Nhưng sao họ lại làm vậy với cổ?]
『…Chắc là một loại thí nghiệm nào đó. Fate, thử dùng thẩm định lên người cô gái này đi.』
Theo như Greed, nếu cổ bị đem làm thí nghiệm , vậy thì chắc nó sẽ hiện lên trạng thái của cổ
Tôi dùng 《Thẩm định》 như được đề nghị.
Mimil Brelic – Lv30
Thể lực: 5 615 600
Sức mạnh: 6.197.600
Ma lực: 6.138.400
Tinh thần: 5.150.900
Linh hoạt: 5.167.800
Kỹ năng: Thánh kiếm kỹ, Tăng cường sức mạnh (Lớn), Tăng cường ma lực (Lớn)
Eh…Trạng thái của cô ta cao khác thường . Đối với cấp độ này thì bình thường trạng thái chỉ khoảng 200.000, và giờ cổ có hơn 5.000.000.
Phải chăng đây là kết quả của thí nghiệm mà Greed nói sao?
Tuy nhiên, vì vậy mà Mimir vẫn đang hôn mê.
[ Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở chỗ này.]
『Vậy thì, ngươi tính sao, Fate ?』
[ Hãy đem Mimil ra khỏi đây đã. Chúng ta sẽ nói chuyện được với cô ấy khi thuốc hết tác dụng.]
Với tay ra để nhấc Mimir lên, tôi nghĩ mình đã nhận được một luồng thông tin mạnh mẽ ngay trước khi chạm tới.
Nhưng đúng lúc đó, bên trong căn phòng trắng chuyển sang màu đỏ, một tiếng chuông cảnh báo nổi lên.
[Cái-!?]
『Thật là ngớ ngẩn, là do ngươi bất cẩn đó Fate.』
[ Thật, sao ông nói như mình chả liên quan gì vậy?]
『 Vì ta chỉ là một cái vũ khí chứ sao? Hỏi thừa.』
[ Hay lắm …như mọi khi.]
Cánh cửa tự động đóng lại mà không cần sự cho phép. Vừa bế Mimil bằng một tay, tôi vừa đặt Greed vào bảng nhận dạng.
[ Nó không mở !]
『Cùng bình thường thôi, chắc là 1 lệnh khóa cửa, dù sao thì cũng đang có kẻ đột nhập mà.』
[Chết thật, vậy giờ sao?]
『Hỏi thật đấy à? Không cần lén lút nữa, ra ngoài quẩy tưng bừng nhất có thể thôi!』
Với câu đó, tôi vung thanh hắc kiếm lên, chém đôi cánh cửa trong suốt lao ra ngoài.

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.