Lonely loser - Chương 6
Chương 6: Culi
Trans: Tre
Edit: Suu
“Cậu tàn nhẫn quá,
Ichijou-kun.”
Komatsu-kun, đồng loại
của tôi, nói thế với gương mặt như thể muốn khóc đến nơi cmnr.
Trong vô thức, tôi nghĩ
bâng quơ rằng đống tàn nhang trên mặt làm cậu ta trông trẻ hẳn ra, và trong một
khắc đã quên béng mất tại sao cậu ta lại giận mình.
Mà, thường thì trời có
sập cũng chả có ai lại bắt chuyện với tôi cả.
Dẫu vậy, lần này hoàn
cảnh éo le biết bao. Vì chuyến đi này hoàn toàn là tự phục vụ nên hôm qua mỗi
nhóm cũng phải bàn về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Ngặt nỗi tôi lại nghỉ
học vào ngay hôm đó.
Hồi Chủ nhật, khi nghe
về chủ nghĩa “Nồi nào ắp vung nấy” của con em gái, tôi đã phấn chấn lên trở lại
bằng cách chơi game (Tre: Là câu "Một cô gái xinh đẹp thì sẽ đi kèm
một cái bình hoa quý giá" nhưng mình rút gọn lại một tí.). Tôi đã hăng máu
như thể vừa quất một chai rocket 24h, đến mức cơ thể tôi đã hết xí quách bà nó
luôn. Khi chơi xong, tôi đã có thể thắng 2/5 trận lúc đánh với con em, nhờ đó
hôm qua tôi đã có thể nằm trên giường bệnh với một nụ cười trên môi.
Mặt khác, cùng lúc đó,
anh chàng tội nghiệp này đã bị bao vây bởi ba cô nàng gyaru và buộc phải nói
chuyện với họ.
“Làm sao mà tôi làm thế
được! Sao cậu có thể để tôi solo với họ chứ?!”
“Xin lỗi mà.”
“Đồ…”
Tưởng tượng đến cảnh đó
thôi cũng làm tôi nổi hết da gà da vịt cả lên.
“Vài thằng nhân vật quần
chúng và những em xinh tươi hướng ngoại” thì còn nhẹ nhàng chán, nhưng mà “Một
thằng nhân vật quần chúng duy nhất và những em xinh tươi hướng ngoại” thì lại
hoàn toàn khác à nha.
Không có quyền lên tiếng
và phải ngồi im lặng cả buổi còn tốt chán. Nếu gặp tôi thì tôi đã ỉa mẹ ra quần
vì sợ rồi. (Edit: Đã dịch sát nghĩa nhất :>)
Không chỉ thế, tôi còn
có cái cảm giác là nếu như tôi bị tống tiền vào lúc đó thì tôi sẽ nói “Làm ơn
hãy tha thứ cho tôi, cảm ơn, cảm ơn” trong khi móc hết từng đồng bạc lẻ ra khỏi
ví của mình. Những người có địa vị cao trong trường đáng sợ thật.
Dù không cố ý nhưng đúng
thật là tôi đã làm một chuyện rất là độc ác với Komatsu-kun.
Vả lại, tôi không muốn
làm tổn thương đồng loại của tôi khi chuyến đi chơi đang ở cận kề như thế này.
Tôi quyết định xin lỗi cậu ấy bằng cả tấm lòng.
“Cậu có sao không? Bọn
nó hốt bao nhiêu rồi? Về chuyện đó thì ít nhất tôi sẽ chịu một nửa phí tổn.”
“Họ không có cướp gì từ
tôi cả. Nhưng mà khó xử bỏ bà…. Trong khi ba người họ vui vẻ nói chuyện, tôi
chỉ biết ngồi tự kỉ ở một góc.”
“Ra vậy….”
Có vẻ như là tôi đã
tưởng tượng quá mức.
Dù sao thì, bọn họ không
chỉ hơn chúng tôi về địa vị mà còn là một giống loài khác hẳn ấy chứ. Nếu như
không cẩn thận thì tôi dễ hoang tưởng thật.
Đặc biệt là khi nhắc đến
những người hướng ngoại, tôi lại cho rằng tiêu chuẩn của bọn họ là “Gái gú, cờ
bạc, rượu chè”, nhưng trong thực tế họ lại là những con người cực kì bình
thường. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Mà, lần này đương sự là
Tachibana Karen và hội chị em của cậu ta.
Dù không cần “trông mặt”
nhưng tôi vẫn “bắt hình dong” được loại nhóm này là gì. Bọn họ mua vui bằng
cách trêu chọc người khác, nên cẩn thận không thừa. Có Chúa mới biết họ sẽ đối
xử với Komatsu-kun như thế nào trong tương lai.
“Vậy, cuộc thảo luận đó…
Các cậu đã giải quyết được gì rồi?” – Tôi nhút nhát hỏi.
“…Vì cậu vắng mặt nên họ
đã tự thống nhất một số chuyện.”
“Một số chuyện?”
“Như là việc chúng ta sẽ
nấu paella trong một cái nồi.”
(Paella là một món ăn
truyền thống của Mexico. https://vi.wikipedia.org/wiki/Paella)
Ôi chu choa mọa ơi, nấu
ăn thật luôn kìa.
Chắc là do nhóm tôi chủ
yếu là nữ nhưng nấu ăn là một hành động khá là gây sự chú ý đó.
Mà tôi cũng chả biết
nấu.
“Vì thế, Ichijou-kun sẽ
phụ trách việc mua nguyên liệu.”
“Tại sao họ lại nghĩ tôi
biết nguyên liệu cần để làm món này?”
“Cậu ta nói là ‘Cái tên
bất cần đời đó thông minh mà, có cái gì mà cậu ta không biết đâu?’ ”
“Bất cẩn thế…. Tại sao
lại cho rằng tôi thông minh chứ.”
Nói gì thì nói, nhưng
tôi cũng chỉ cần hỏi Google-sensei là xong.
Hở? Ngoại trừ việc vô
trách nhiệm ra thì chẳng phải cái nhóm này cũng bình thường chán sao?
Gọi là phụ trách các
kiểu cho nó ngầu nhưng thực chất tôi cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa. Tôi đi mua đồ
nghĩa là người khác sẽ nấu ăn. Thế lại hay.
…Tôi nghĩ thế, nhưng
cuộc nói chuyện đã không tiếp diễn cho đến sau giờ tan trường.
Nói chung là, những sự
kiện của nhà trường là cực hình đối với những thằng cô đơn và tiêu cực boy, nên
tôi đã vui mừng khôn xiết khi biết chuyến đi lần này sẽ dễ dàng hơn mình tưởng.
Mà cũng không dễ dàng đến mức tôi sẽ bắt đầu ngân nga một khúc hát nào đó…
Trong lòng hơi căng thẳng một tí, tôi đến thư viện.
Như mọi khi, Tachibana
đang ở đó.
Có vẻ như hôm nay cậu ta
không có hứng học cho lắm.
Tachibana đang nghịch
mái tóc vàng hoe của mình trong khi nhìn ra cửa sổ với một vẻ mặt bơ phờ.
Bên ngoài là một bầu
trời bát ngát sắc xanh.
Căn phòng này ở phía
trái ngược với sân vận động, nên những tiếng hét từ bên đó qua đến đây chỉ còn
là những âm vang thoang thoảng. Căn phòng gần như trống rỗng và không một tiếng
động, làm ta có cảm giác như rằng nó đang ở trong một khoảng không riêng biệt
về cả không gian và thời gian.
Có vẻ như cậu ta đã thấy
tôi rồi.
“À, mọt sách…”
Cậu ta chớp mắt và rồi
nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe đó, sau đó bắt đầu mỉm cười. Nhưng như thể nhớ
lại chuyện gì đó, nụ cười bỗng dưng trở thành một ánh nhìn trách móc.
“…Không đời nào.”
“Gì? Nếu là về hôm qua
thì tôi xin lỗi.”
Mà, đúng thật là bọn tôi
ở cùng nhóm…. Và tôi chưa hề đóng góp ý kiến gì cả.
Hơn nữa tôi cũng chưa
giúp nhỏ học.
Lời xin lỗi này khác với
cái dành cho Komatsu-kun, nhưng không phải như là tôi không muốn xin lỗi cậu
ta.
“Sức khỏe cậu sao rồi?”
“Ổn. Vậy thì bắt đầu
thôi. Hôm nay muốn học môn nào?”
Dù vậy, khi tôi lại gần,
Tachibana lại chìa tay ra.
Gì nữa đây. Cậu ta muốn
tôi đưa cái gì à?
Ể? Có lẽ nào….
“Tống tiền….?”
“Không! Đồ-ngốc! Tên mọt
sách ngốc!”
Tachibana khoanh tay lại
một cách bực bội và phồng má lên.
Thế muốn thằng này đưa
cái gì?
“Số điện thoại! LINE ID!
Tôi lo lắm đấy nhưng lại chẳng thể liên lạc với cậu!”
“À, hóa ra là thế….”
“Chuyến đi chơi không
quan trọng. Mà… Tôi đã tự ý quyết định vì cậu nghỉ học rồi. Nhưng không thể
liên lạc trong những lúc như thế này… Không thể chấp nhận được.”
“Tôi chỉ nghỉ có một
ngày thôi mà?”
Ra vậy. Dẫu thế tôi vẫn
đang bối rối đây…
“Không có.”
“Không có cái gì?”
“Không hề có. Smartphone
lẫn cục gạch đập đá. Đến một cái cũng không.”
Tachibana nín lặng,
khựng lại trong một khắc.
Cậu ta còn không thốt ra
được câu “Thiệt luôn?” hay là “Đừng đùa nữa, lấy ra đi”. Thay vào đó lại nhìn
tôi bằng ánh mắt khiển trách.
“Thật luôn, không thể
tin nổi, đúng là đồ trai tân.”
“Chuyện đó thì liên quan
gì chứ!”
Nhỏ này chỉ muốn dùng
cái từ đó thôi à.
Mà tôi cũng chẳng lạ gì
với cái phản ứng này rồi.
Ngày nay học sinh đứa
nào đứa nấy cũng trang bị cho mình một chiếc điện thoại hết rồi còn đâu.
Dù vậy, ừ…. Đôi khi
không có cũng tốt.
Vì nếu không có danh bạ
thì cũng chẳng cần lo việc danh bạ của mình quá ít người liên lạc.
À mà sau khi nhập học,
khi cả bọn trao đổi địa chỉ liên lạc các thứ, tôi có thể ngẩng cao đầu tự hào
vì mình không hề có điện thoại.
“Tại sao cậu lại không
có được chứ? Ai cũng có hết mà. Bộ cậu là hóa thạch hay gì à?”
“Thế để tôi hỏi ngược
lại cậu, tại sao một thằng cô đơn lại cần thứ đó? Đơn giản là vì tôi không có
nhu cầu. Chứ không phải là do cha mẹ cấm cản gì đâu.”
“Nếu thế thì mau mua một
cái đi. Bây giờ thì cậu có cô đơn nữa đâu. Có tôi rồi mà.”
“Hở? Không phải là khoe
hay gì nhưng dù cho tôi có mua một cái thì cũng chỉ có mình cậu trong danh bạ
thôi. Tôi sẽ không trả đống tiền đó chỉ vì một người duy nhất đâu.”
“Làm ơn đi?”
“Không.”
“Đi mà….”
Tachibana kéo tay áo tôi
và nhìn tôi một cách khá là nghiêm trọng.
Gần quá, tôi có thể ngửi
thấy mùi của cậu ta. Nhỏ này thay nước hoa mỗi ngày à… Mình đang nghĩ cái quái
gì vậy?
Tại sao… Dù đã trải qua
nhiều lần, nhưng tôi không bao giờ có thể quen với việc nhìn thẳng vào mắt
người khác.
Những lúc như thế tôi
cảm thấy ngực mình như thắt lại. Căng thẳng tột độ. Nên biểu cảm như thế nào,
nên nhìn vào đâu, tôi thật sự không hiểu được…
Vì vậy, theo phản xạ,
tôi quay mặt đi và trả lời.
“…Để bữa nào đi. Khi nào
mua tôi sẽ báo.”
“Yay! Trông cậy vào cậu
đó.”
Bữa nào thôi chứ có nói
cụ thể là khi nào đâu.
Một năm sau có khi cũng
được ấy chứ. Nghe có vẻ hợp lý đó.
Rốt cuộc thì tôi vẫn bị
outplay cực mạnh.
Sau ngày hôm đó, khi hai
đứa học xong, Tachibana đã vui lên trở lại, rồi chọc vào lưng tôi trong khi nở
một nụ cười tự mãn.
“Này, mọt sách? Vậy thì
Thứ bảy tuần này, 12 giờ trước nhà ga nhé.”
Không hề có tí logic nào
trong câu nói đó cả.
Tôi lảm quả mặt kiểu “Cậu
đang nói cái quái gì thế?”.
Và rồi cậu ta cười toe
toét.
“Cậu chưa biết à? Cậu là
người phụ trách việc mua sắm mà.”
“Biết rồi. Chuyện đó thì
tôi tự làm được.”
“Làm gì có chuyện tôi
tin cậy giao hết cho cậu, mơ đi. Bọn này cũng quyết định công thức rồi. Việc
tôi đi theo đã được định sẵn.”
Ừ thì cậu ta nói cũng
đúng.
À mà không phải dạo này
cậu chỏ mũi vào chuyện của thằng này hơi nhiều à?
Tôi chưa hề nghĩ rằng sự
can thiệp đó sẽ lây đến cả ngày nghỉ của mình.
Nghe này, liệu mà tấn
công thêm vài thằng khác đi, nếu không thì cái danh bitch của cậu sẽ mất giá
đó.
Mà nhắc mới nhớ, mấy cái
lời đồn đó có đúng không thế?
“Chuyện là thế đó, nên
đừng có hòng mà bị bệnh các kiểu vào Thứ bảy này nhé, Culi.”
“Haizz… Hỏi cho chắc
thôi, nhưng nếu tôi bệnh thật thì sao?”
“Thì tôi sẽ trêu cậu vào
giờ nghỉ trưa trước mặt thanh thiên bạch nhật mỗi ngày luôn. Cậu không thích
thế đúng không? Tôi biết mà.”
“Rồi rồi, đi thì đi. Ờ
thì, rất hân hạnh được đi cùng cậu.”
“Tốt lắm.”
Và cứ như thế, kế hoạch
cuối tuần này của tôi đã được quyết định.
Giải thích với Keiyaki
kiểu gì giờ?
“Fufu… Tôi hóng lắm rồi
đấy. Còn cậu thì sao?”
“À, ừ thì cũng có.”
“Haha, ngại làm gì.”
Tôi thật sự không biết
nên biểu cảm như thế nào cho hợp trước mặt nhỏ này. Và có vẻ như là chuyện đó
sẽ còn tiếp diễn dài dài.
Leave a Comment