Chương 8: Buổi hẹn hò đầu tiên ①
- Đi hẹn hò mặc bộ đồ
thể thao… Thật không thể tin nổi.
- Thìììì, tôi là cu li
mà. Tôi nghĩ có lẽ mình cũng nên mặc thứ gì đó thoải mái… Haa, xin lỗi. Thực ra
là tôi vướng phải một số chuyện khó tránh khỏi, thành ra, ừm, tôi vô cùng lấy
làm hổ thẹn…
Tự đánh gục mình ngay từ
vạch xuất phát. Tôi không còn biết nói gì ngoài câu tôi đúng là một tên ngốc
hết thuốc chữa.
Cơ mà, đây thực sự là
một buổi hẹn hò. Tôi đã sốc.
Mà không phải hẹn hò đi
chăng nữa, tại sao mày lại nghĩ ra cái ý tưởng đi chơi cùng người khác với bộ
đồ thể thao cơ chứ.
Tôi chắc đã quá khích
bởi lời xúi giục của bà dì tối hôm qua. Nhưng mà dù trong hoàn cảnh nào đi nữa,
bộ đồ thể thao chết dẫm, tôi đúng là một tên ngốc. Ồ, bật mí cho bạn biết, bộ
đồ thể thao còn sạch tinh tươm bởi có bao giờ tôi tập thể dục đâu.
Nói toẹt ra là Tachibana
đang thất vọng thấy rõ.
Cô lẩm bẩm thất vọng và
bĩu môi hờn dỗi.
Hình như cô không có ý
định trêu chọc sai lầm chết người này của tôi.
“Chẳng vui tí nào đâu,
đồ trai tân” – Tôi có thể thấy
nó ánh lên trên mắt cô. Tôi xin lỗi vì đã tồn tại trên cõi đời này.
- ... tha cho tôi đi mà…
Đến mức tôi phải cầu xin
để được tha thứ, tôi rủ vai xuống.
Tôi nên giải thích thế
nào với cô ta?
Mọi chuyện đều là do tôi
cứ dại dột bấu lấy cái suy nghĩ “Đây chắc chắn không phải hẹn hò, mình
ra ngoài chỉ để thực hiện nghĩa vụ của mình”. Giờ nghĩ kĩ lại, tôi đã tự
làm bản thân lo lắng như một đứa nhóc. Tôi nghĩ rằng đến cả một đứa học sinh
năm hai cao trung còn phải lo lắng vì nhiều thứ quan trọng hơn nhiều. Tất
nhiên, không đời nào tôi nói cho nhỏ này suy nghĩ của tôi. Rốt cuộc, cô ta vẫn
sẽ gọi tôi là trai tân để trêu chọc tôi.
- Cậu… tôi đã biết trước
là cậu có thể khiến người khác buồn, nhưng không ngờ là tới nỗi này.
- … tôi không biết nói
gì hơn, đúng là vậy.
Trái hẳn với tôi, Tachibana
mặc một bộ đồ tử tế, khiến tôi cảm thấy càng thêm tội lỗi. Hôm nay, khi tôi mới
nhìn thấy cô, tôi đã rùng mình bởi sự sang trọng toát ra từ cô ta.
Chẳng phải mấy đứa con
gái điệu đà hay thích mặc áo bông sao?
Chiếc áo xanh tím than
và chiếc váy trắng dài chấm gối không hợp với lời nói và điệu bộ mọi khi của cô
ta một chút nào. Tuy nhiên, bộ đồ tao nhã tương phản với mái tóc vàng hoe đó,
không hề gây cảm giác khó chịu mà nó đem lại ấn tượng lịch sự. Thậm chí còn có
cảm giác hơi trưởng thành. Nghĩ kĩ lại, chiếc tất đen bó sát tôn lên đường cong
cơ thể. Ngực và mông phập phồng khiến tôi không biết đặt mắt vào đâu.
Mĩ nhân với bộ đồ thời
trang và một tên mặc bộ đồ thể thao làm người khác buồn.
Khi hai người đó đứng
đối diện nhau, đó là một cảnh tượng kì quặc.
Hơn nữa, hai đứa còn
đang đứng ở quảng trường nhà ga nơi khó tránh khỏi ánh nhìn từ người ngoài. Ánh
mắt tò mò từ người đi đường khiến tôi thêm đau đớn.
Hơn nữa, ánh mắt trách
móc từ Tachibana đã đạt tới ngưỡng nước đóng băng.
Thật nhục nhã. Tôi muốn
giết tiệt cái tôi ngày hôm qua. Tôi nên chết quách đi nhỉ? Nhìn đi, nếu tôi tới
nơi đó…
Những suy nghĩ cứ hiện
lên không ngớt, xem ra đầu tôi sắp nổ bung rồi.
Cái đầu trì trệ nghĩ ra
một ý tưởng, miệng tôi vô thức bật ra luôn:
- Hãy tha thứ cho tôi
đi. Hôm nay tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô muốn…
Sự im lặng kéo dài thêm
một lát.
Hmm, nhỏ tóc vàng hoe mang bộ quần áo tao nhã đặt
tay lên cằm ra vẻ đăm chiêu.
Sau khi nghe lời đề nghị
khốn khổ của tôi, vẻ mặt cô bắt đầu dịu dần.
- Cậu sẽ làm bất cứ điều
gì sao?
- Ừ, nếu nó nằm trong
khả năng của tôi.
- Hmm…♪
Lẽ nào cô ta bắt đầu có
hứng thú?
Tachibana cười ranh mãnh
và chăm chú nhìn tôi từ đầu xuống chân.
- … Mọt sách, dáng người
cậu cũng đẹp đó chứ nhỉ? Cậu khá cao nữa.
- Hả? Dáng người?
- Tiền, cậu có mang trên
người không?
- À, có. A, tôi hi vọng
cô chừa lại cho tôi một chút phí đi lại.
- Tại sao cậu luôn nghĩ
là tôi sẽ moi tiền cậu thế hả!! Chậc, cậu nghĩ tôi là hạng gái đó ư?
Tachibana ngoảnh mặt đi
một cái hừ, đúng là một đứa con gái thay đổi vẻ mặt liên tục.
Giờ chúng tôi hay ở cùng
nhau, những mẩu thông tin thừa thãi như thế cứ tăng lên trong đầu quả thực
khiến tôi cảm thấy phiền phức.
- Thế thì đi cùng tôi
hết ngày hôm nay đi…
- Haiz, hãy cứ nói nếu
có việc gì mà tên mặc cả bộ đồ thể thao có thể làm được. Nhưng tôi vẫn không
nghĩ mình có ích gì ngoài mang vác đồ đâu.
- Fufu… Ngược lại cơ, có
lẽ sẽ có tiến triển tốt đây.
Tôi không chắc là thế
nào, nhưng lời hứa vô dụng của tôi đã cải thiện tâm trạng của cô ấy.
Nhưng mà, những việc
liên quan tới tiền nong sao? May là có khoản tiền rơi từ trên trời xuống từ bà
dì mình.
Quả thực là, tôi có cảm
giác không ổn về vụ này.
Đúng như tôi nghĩ, cô ta
nhẹ nhàng kéo cổ tay tôi.
- Ehehe… đằng này.
- Ơ, ơ!
Nơi tôi bị kéo vào, hình
như là một trung tâm mua sắm.
Ánh mắt từ người đi
đường thực sự đau đớn như tôi nghĩ. Chỉ mỗi vẻ ngoài của cô ấy thôi đã thu hút
đầy người đi bộ.
- Này, đi cách ra một
chút đi… chắc là cô ngại lắm, vì người khác đang để ý tới cô, người đang đi
cùng tôi mà.
- Không sao hết trơn.
Mọi sự ngại ngùng sẽ dần vơi đi thôi. Vui chết đi được!
- Á, là sao?
- Với cả…
Tachibana nhăn nhở cười
với tôi.
- Mọt sách, cậu không
quan tâm người khác nghĩ gì về cậu. Chẳng phải vậy sao?
- Cô vẫn nhớ vụ đó. Đúng
là cái đồ…
Thậm chí là những lúc
mọi chuyện tốt đẹp nhất mà tôi cũng không thể được đi chơi vui vẻ, ấy vậy mà…
một ngày lo lắng khắc khoải đã bắt đầu.
sao mà ảnh nó không hiện nhở, mấy chap thi thoảng cũng chẳng hiện ảnh minh hoạ gì cả
ReplyDelete