Berserk of Gluttony - Chương 103

Chương 103: Hạnh phúc bất chợt

Tôi vẫy tay ngay khi thấy Roxy. Cô ấy cũng nhã nhặn vẫy tay đáp lại và bước xuống từ sân thượng.
Roxy nói cám ơn tới người hầu đã đẫn đường cho chúng tôi, rồi chào đón chúng tôi với một nụ cười nồng nhiệt.

[Cám ơn vì đã đến tham dự buổi tiệc. Fate, Aaron-sama]

Bóng hình ấy làm tôi thất thần, nhưng Aaron nhanh chóng đánh thức bằng một cú thúc chỏ.

[Anh mới là người nên nói cám ơn vì lời mời]
[Thời tiết hôm nay quang đãng, thật là tốt. Gần đây tuyết rơi liên tục.]

Trời hôm nay rất đẹp. Như thể là đám mây dày ảm đạm hôm qua chưa từng tồn tại vậy.
Mùa đông mới bắt đầu. Sẽ còn lâu nữa xuân mới tới. Thế nhưng, chỉ hôm nay thôi, thật ấm áp như mùa xuân đang cận kề vậy.

[Mấy ngày nay tuyết rơi rất nhiều, Aaron và anh đã bận đến đầu tắt mặt tối để xúc hết đống tuyết ấy đi.]
[Vậy à. Anh có định thuê một vài người hầu cho nhà Barbatos không?]

Roxy hơi nghiêng đầu khi nhìn tôi và Aaron.
Về vấn đề đó, tôi để cho Aaron. Ông ấy mỉm cười, và vô tư trả lời.

[Ta dự định thuê Mimil của nhà Brelic.]
[Eh! Mimil Brelic sao?]

Phản ứng của Roxy tương tự như tôi. Nhưng cô ấy dường như không chỉ ngạc nhiên, mà còn có chút vui mừng. Gật đầu nhẹ, rồi cô ấy nói với Aaron.

[Tôi thấy vậy rất tốt. Tôi tin tưởng vào quyết định của Aaron-sama]
[Fumu. Nếu cô không phiền, hãy giúp Mimil mở lòng. Dù sao, ngay lúc này chỉ có tôi và Fate trong gia đình Barbatos. Còn, Fate thì, cô biết rồi đó.]
[Đúng vậy, bởi vì Fate là như thế….thôi dù sao, tôi sẽ cố hết sức Mimil để cô ấy có thể bắt đầu cuộc sống mới dễ dàng hơn.]
[Cám ơn, Roxy]

Thật tốt khi hai người họ đồng ý làm việc cùng nhau để hổ trợ Mimil trong những ngày tới. Nhưng để nó qua một bên, có điều thật sự làm phiền tôi.

[Roxy tôi rất vui vì cô sẵn lòng giúp đỡ Mimil. Nhưng cô có ý gì khi nói ‘Fate là như thế’?]
[Ừm, về chuyện đó thì. Đúng không, Arron-sama?]
[Fumu. Chính xác. Nó chính là như vậy.]
[Chắc chắn rồi.]
[Dù sao, xin mời đi lối này.]

Roxy và Aaron vội vàng đi lên sân thượng. Trưởng hầu gái liếc nhìn tôi, thở dài, rồi đi lên theo bọn họ.
Tôi tự hỏi…. Cái vẹo gì đang diễn ra vậy? Thậm chí cả trưởng hầu gái cũng nghĩ như thế.
Có lẽ nên hỏi “bạn chung giường lâu năm” Greed thì tốt hơn. Hay huênh hoang, nhưng đôi lúc cũng đáng tin cậy đến bất ngờ.

[Này, Aaron và Roxy vừa nói về cái gì vậy?]
『‘Như thế” là như thế, tất nhiên. Ngươi tự nhiên có thể hiểu khi trưởng thành hơn.』
[Chết tiệt, tại sao ngay cả Greed cũng nói như vậy…..]
『Này, ngươi thực sự rảnh rỗi để quan tâm về chuyện đó sao? Roxy đang gọi kìa.』

Không hiểu sao, tôi cảm thấy mình đã thua trong một trận đấu dài đằng đẵng vậy. Hơn thế nữa, “như vậy” là ý gì  nhỉ? Tạm gác lại sự buồn bực đó qua một bên, bởi vì đây là một dịp đặc biệt mà Roxy mời tất cả chúng tôi. Tôi nhanh chóng đi lên sân thượng.

Một người đứng giữa tôi và Roxy. Một cô gái có mái tóc màu nâu.
Eh, tôi nghĩ là tôi đã nhìn thấy nhỏ ở đâu đó trước đây….Ah, nhỏ có cá tính mạnh mẽ này, lần đi đến một hang động lớn ở Gallia, là một người cùng hành động với tôi.  Không nhầm thì, tên là Miria.
Dạo trước, lúc vẫn còn đeo mặt nạ đầu lâu, tôi bị buộc xung quân vào Quân đội Hoàng gia do Roxy chỉ  huy, do có chung một đích đến.

Vào thời điểm ấy, nhỏ đó cho rằng tôi là kẻ thù và đã tấn công tôi với thanh kiếm ma thuật Flamberge khi tôi tiếp cận Roxy. Đúng, đúng là cô gái đó.

[Không ngờ rằng có thể thấy cậu ở đây! Gã mặt nạ đầu lâu lần trước là cậu đúng không? Lúc trước tôi không biết điều này. Nhưng thậm chí nếu biết cậu là người đứng đầu gia đình Barbatos, tôi cũng sẽ không để cậu cản đường tôi và Roxy-sama đâu!]
[Uaaa, cẩn thận chứ.]

Ai ngờ rằng nhỏ ấy lại bất ngờ vung thanh kiếm ma thuật về tôi một lần nữa giống như ở Gallia chứ? Cô bạn này, không thay đổi gì cả. Không học tập được tí dịu dàng nào của Roxy cả.
Nhưng thanh kiếm đã được nâng lên và vung. Ngọn lửa bao lấy thanh kiếm hình thành một nhác chém sắc từ phải sang trái, với một lời phàn nàn vô lí thốt ra từ Miria.

[Chết tiệt! Hãy để tôi đánh trúng một lần chứ]
[Cô đùa chắc! Tôi cũng là khách mời đó. Chúng ta hãy bắt tay làm hòa nào.]
[Kẻ cố gắng cướp Roxy-sama khỏi tôi, đều là kẻ thù]
[Kẻ thù sao!?]

Tôi bắt lấy thanh kiếm đang rực cháy của Miria bằng hai tay một cách dể dàng. Kể từ lúc đạt đến Khu E, đòn tấn công của Miria sẽ không làm tổn thương được tôi. Chưa kể đến tôi có kĩ năng kháng lửa nữa.

[Đấy là chơi xấu. Ku….mạnh quá.]
[Như cô thấy rồi đấy, từ bỏ đi.]
[Tôi sẽ không từ bỏ đâu!]

Cô gái này….cứ như vậy sao. Không có lựa chọn nào khác, tôi chỉ đành vô hiệu hóa vũ khí cô ấy bằng vũ lực.
Trong khi đang xem xét điều đó, “bảo mẫu”của Miria――Đội trưởng Mugan xuất hiện. Cơ thể vạm vỡ được luyện tập làm toát lên vẻ mạnh mẽ  của một chiến binh.
Lúc trước chú ấy cũng ở cùng với Miria, một trong những binh lính của vương quốc.
Mugan nhấc bổng Miria lên như thể đang bế một con mèo vậy.

[Ah, đừng có cản tôi.]
[Cô đang cản trở cho bữa tiệc của Roxy-sama đó!]

Miria cuối cùng cũng im lặng, tôi chào hỏi với Mugan.

[Lâu rồi không gặp, Mugan]
[Phải, cũng khá lâu rồi nhỉ. Cuối cùng cũng thấy cậu bỏ mặt nạ đầu lâu ra. Nhưng, thật ngạc nhiên, tôi không bao giờ nghĩ rằng cậu là người đứng đầu nhà Barbatos. Oái, có lẽ tôi nên dùng kính ngữ.]
[Không, không sao. Thật tốt nếu chúng ta có thể nói chuyện bình thường như trước đây.]
[Thật cảm cảm ơn. Khu quân sự ở Vương đô đã khá là loạn.]
[Tôi đã cố gắng hết sức để giảm mức độ thiệt hại. Ah, đúng rồi. Con gái chú làm nghiên cứu ở Khu quân sự đúng không?.............Cô ấy ổn chứ?]

Thiệt hại ở khu quân sự lần đó không thể chỉ diễn tả được bằng một vài ba từ. Các tòa nhà xung quanh đều bị san bằng bởi vì trận chiến của tôi và Rafal. Không kể đến những người bị tấn công bởi Nightwalker nữa.
Nếu bạn bị bắt bởi bất kì con nào trong số chúng, thì sẽ không có cách nào để sống sót nữa. Tuy nhiên, Mugan đã cười lớn.

[Hahahaha! Thật xấu hổi khi nói rằng Raine thậm chí  không biết về cuộc bạo loạn bởi vì nó quá đắm chìm vào việc nghiên cứu.]
[Ơn trời. Nhưng, một cuộc chiến kinh khủng như vậy….và thậm chí là cả tiếng báo động di tản, cô ấy vẫn có thể tập trung nghiên cứu sao?]
[Bản chất của một nhà nghiên cứu mà. Đứng trước di tích Gallia, nó dường như không quan tâm tới thứ gì nữa . Tôi chỉ ước nó có thể nhanh chóng tìm được ai đó để kết hôn.]
Mugan restrained Miria, tying her up with a rope, that I had no idea from where he had taken it out, so that she couldn’t move freely .
Mugan giữ lấy Miria, trói bằng một sợi dây không biết đã lấy ở đâu ra, khiến nhỏ không thể di chuyển tự do.

[Papa, Miria chỉ đùa thôi mà]
[Raine! Đây không phải trò đùa. Đây là nhiệm vụ của chúng ta. Còn giờ, ta phải giáo huấn lại ai đó đã dám hung hăng trong bữa tiệc của Roxy-sama. Ta sẽ tống nó vào nhà giam.]

Con gái Mugan Raine tham dự buổi tiệc mà không mặc đầm, và thay vào đó là một bộ đồ nghiên cứu màu trắng, mái tóc dài màu xanh của cô ấy được chia làm ba, đôi mắt trông có vẻ buồn ngủ.

Miria có chút khiếp sợ khi nghe rằng Mugan sẽ tống nhỏ vào tù.

[Đùa à!? Ông đang giỡn thôi đúng không, Mugan-san?]
[Ta không thích đùa. Bây giờ, đi với tôi. Ở đây không có nhà giam, vì vậy ta sẽ trông chừng cô. Nhanh nào.]
[Ueee]

Mugan dẫn Miria khỏi sân thượng. Mặc dù có thể Roxy đã mời họ đến, nhưng không biết bọn họ sẽ làm cái quái gì đây? Nhưng dù sao, Mugan và Miria đã luôn như vậy, nên tôi đoán chắc sẽ không sao đâu.
Mải nghĩ như thế, tôi tiến tới nơi Roxy đang chờ tôi, nhưng Raine lại giữ tay tôi lại.

[Hắc kiếm đó….là vũ khí Đại tội đúng chứ?]
[Eh?]
[Hừm, quả nhiên vậy. Tôi có kĩ năng đọc tâm trí...ah, cậu cũng vậy nhỉ.]



Với gương mặt buồn ngủ, cô ấy lén nhìn vào suy nghĩ tôi với kỹ năng Đọc tâm trí. Vào khoảnh khắc đó kĩ năng 《Đọc tâm trí》 của tôi cũng được kích hoạt thâm nhập vào suy nghĩ của Raine.

(Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một người sở hữu kĩ năng đọc tâm trí. Một cảm giác rất lạ. Tôi rất hứng thú với thanh hắc kiếm….và cả cậu nữa. Nếu thích, cậu có thể ghé phòng nghiên cứu của tôi.)

Sau nói với tôi vị trí của phòng thí nghiệm, Reina đi theo cha cô ấy. Không thẳng thắn như Mugan, Reina bí ẩn giống như một cái giếng không đáy, có phần hơi đáng sợ.
Tuy nhiên, cô ấy đang nghiên cứu về di tích Gallia. Cả Greed, Eris hay Mine đều không nói với tôi về việc đó. Có lẽ tôi sẽ hiểu nhiều hơn về sức mạnh của mình nếu đến đấy. Tôi không thể để vụt mất cơ hội này được.

Nhìn theo bóng lưng Reina khi cô ấy vừa rời khỏi, nhưng tôi nhanh chóng quay lại. Tôi vẫn tiếp tục đến chỗ Roxy.

[Vì anh không xuất hiện, em đang tự hỏi anh đang làm gì. Fate thật sự….mồ]
[Fumu, cậu không yên nếu không giải thích rõ ràng đâu]
[Cả hai người đều thấy mà, phải không? Miria đang cô tấn công tôi với thanh kiếm ma thuật của cô ấy…]

Với vẻ nỗ lực tuyệt vọng để giải thích của tôi, Aaron và Roxy bỗng cười lớn mà không kiềm chế nữa.

[Fufufu, em xin lỗi. Em sẽ nói chuyện với Miria sau.]
[Không sao. Tất cả là vì Miria quá yêu quý Roxy thôi.]
[Không thể tin được….Lúc trước khi dẫn dắt quân đội Hoàng gia đến Gallia. Em đã có cảm giác người đeo mặt nạ đầu lâu có thể là người quen.]
[Chà, anh không có gì để biện bạch cả.]

Khi tái hợp với Roxy, tôi vẫn hành động như chiến binh Mukuro, không phải Fate. Mặt nạ đầu lâu đã thành đặc điểm nhận dạng. Thậm chí khi chúng tôi hành động cùng nhau ở Gallia, tôi vẫn mang mặt nạ đầu lâu, thế nhưng cô ấy nói rằng tôi giống Fate mà cô ấy biết.

Lúc đó tôi đang chảy mồ hôi lạnh sau mặt nạ đầu lâu. Nhớ lại chuyện đó khiến tôi buồn cười, có lẽ vì tôi đã vượt qua giai đoạn đó.
Nhìn Roxy đang cười với tôi, Aaron quyết định cho chúng tôi một không gian riêng bằng cách chào hỏi những người quen cũ cũng tham dự buổi tiệc. Người hầu đang bận rộn để chào đón những vị khách đang đến.

[Chỉ còn hai chúng ta ở đây. Anh muốn ăn gì không?]
[Anh đã tò mò từ khi ngửi thấy mùi thơm quen thuộc. Là nó, đồ nướng?]
[Phải, đúng vậy. Lúc trước khi ở Gallia, em thường ăn mấy thứ như này. Nguyên liệu có thể không tốt như ở đây, nhưng ăn cùng với mọi người thực sự rất vui. Em đã nghĩ về việc làm lại món đó khi trở về nhà.]

Sau khi Roxy nói thế, cô ấy đến gần và nói nhỏ.

[Thật ra người hầu đã không cho em làm bởi vì trời đã lạnh hơn vào mùa đông. Nhưng em vẫn cứ làm nó]
[Đúng là Roxy có khác.]

Rau và thịt được xiên lại, nướng trên vĩ sắt. Roxy đưa tôi một xiên, và ngay lập tức nó lấp đầy miệng tôi.

[Ngon tuyệt! Các hương vị đều hòa tan với nhau.]
[Thật chứ!?]

Nhìn thấy Roxy có vẻ hạnh phúc khi nghe nhận xét của tôi, tôi nhận ra rằng chính Roxy đã chuẩn bị đồ nướng lần này. Điều này khá bất ngờ. Bởi vì Roxy tôi biết trước đây không bao giờ nấu ăn. Kể từ khi cha cô qua đời, cô bận rộn với nhiệm vụ là một Thánh kị sĩ, và chuỗi ngày của cô ấy chủ yếu dành cho chuyến đi từ biệt thự đến cung điện và ngược lại.
Điều này chứng tỏ Roxy có nhiều thời gian rảnh gần đây. Có lẽ là do Nữ hoàng, Eris. Vì cô ấy không tham dự bữa tiệc Roxy lần này, nên tôi sẽ cảm ơn cô ấy vào dịp khác vậy.

[Gần đây, em đang học cách nấu ăn. Em sẽ nấu cho anh vài món, vào lần tới nhé.]
[Thật đáng mong đợi. Nếu là anh, thì chỉ có thể làm vài thứ đơn giản như đồ chiên hoặc luộc.]
[Fate thích thịt, vậy còn bắp cải cuộn thì sao?]
[Oh, nghe thật hấp dẫn!]
Mặc dù chưa được ăn, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra những cuộn bắp cải mà Roxy sắp làm. Chắc chắn, nó sẽ ngon lành như món thịt nướng vậy.

Trong khi tôi đang ăn thịt và rau với Roxy, Greed nói với tôi qua Đọc tâm trí.

『Ngươi cố ý trêu ta sao, toàn nói ngon với ngon. Ngươi biết ta không thể nếm được mà.』
[Cám ơn, Greed]
『Ngươi nói gì vậy, tự nhiên lại nói những điều kì dị như vậy』
[Tôi chỉ cảm thấy muốn nói như thế.]

Mỗi sắc thái cảm xúc là mỗi màu sắc khác nhau. Và hạnh phúc là màu sắc mạnh mẽ nhất trong số đó. Trên màu đen và đỏ của tôi, nó vẽ rất nhiều màu khác như màu xanh trong tôi.
Để không đánh mất mất thứ cảm xúc tôi nhận được từ cô ấy, có một việc tôi vẫn cần phải làm. Đó là kiểm soát hoàn toàn kỹ năng Bạo thực, để tôi có thể tiếp tục sống ở nơi này.
Chủ sở hửu trước đây của Greed, cũng là chủ kỹ năng Gluttony trước đó dường như không thể sống cuộc sống kiểu này.
Mặc dù vậy, Greed không bao giờ nói rằng điều đó không thể làm được. Ngay cả khi ông ấy có thái quá, tôi biết rằng ông ấy không bao giờ nói dối tôi.
Vì thế, tôi tin rằng có cách để thực hiện điều đó.

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.