Berserk of Gluttony - Chương 106


Chương 106: Thử thách đến từ Greed

Vài giờ trôi qua, bữa tiệc náo nhiệt cũng đến lúc phải tàn. Người tham dự lần lượt gửi lời chào đến Roxy và Aisha-sama rồi nối bước trở về.
Miria tiếp tục quấy rối một lần nữa bị Mugan nắm cổ lôi đi trông khá buồn cười. Trước khi bị lôi đi, nhỏ gửi lời hẹn gặp lại ngày mai với Roxy như thường ngày.
Thật là, chẳng biết tại sao tôi lại bị nhỏ ghim nữa. Không biết từ giờ có bị nhỏ làm phiền nữa không đây. Nhưng mà, thì…dù rằng tôi muốn tống nhỏ đi nhưng lại không cảm thấy ghét nhỏ, thật lạ lùng.
Trong khi tôi đang phiền não, Aaron lên tiếng gọi.

“Fate này, xin lỗi nhưng ta đi trước đây. Không may là ta phải về thành gấp.”
“À, là về Memil nhỉ?”
“Ta dự định ngày mai mới đón con bé về dinh thự. Vẫn còn một số thủ tục cần giải quyết ấy mà. Chắc sáng mai sẽ về. Chờ nhé, ta sẽ dẫn Memil về sớm thôi.”
“... Tôi sẽ chuẩn bị tinh thần.”
“Ừ. Thôi, ta đi đây. Roxy, Aisha, hôm nay rất vui. Nếu có dịp nào như thế này nữa, xin hãy báo một tiếng nhé.”

Roxy và Aisha-sama đứng bên cạnh tôi cúi chào và hứa với Alron. Alron quay gót khiến tấm áo choàng phất qua rồi rời khỏi dinh thự.
Còn sót lại mình tôi, đang tính đi về thì bỗng nhưng mắt Aisha-sama trông như đang lóe sáng.

“Nếu về thì Fate sẽ phải ở một mình cả ngày hôm nay đấy. Ta nghe được rằng nhà cậu chưa có một người hầu nào cả mà. Nếu thế thì cứ ở lại đây đi.”
“Eh!? Được… không?”


Đề xuất đột ngột của Aisha-sama khiến tôi hơi hoảng quay sang nhìn Roxy. Em ấy là chủ nhà mà.
Tôi bây giờ là người đứng đầu của một trong năm gia tộc.
Không thể cứ mời trọ lại đơn giản như hồi xưa được. … Những những suy nghĩ của tôi đã bị phản bác.

“Được chứ. Dù sao thì Fate cũng chưa có bữa ăn nào đàng hoàng mà.”
“Ừ thì… chuyện đó…”

Trước tới giờ tôi sống cuộc sống đơn giản hai người cùng với Alron. Nhưng ngày nào ông cũng phải họp hội nghị với các Bạch kị sĩ nên khi nào cũng về muộn. Còn tôi luôn trăn trở tìm hiểu Rafal đang muốn làm gì kể cả khi đang ngủ. Chính vì thế, đúng như Roxy nói, tôi đến giờ vẫn chưa có bữa ăn nào đàng hoàng trong ký ức cả.

Bữa tiệc chiêu đãi ngày hôm nay, bản thân tôi không thể chê được món nào cả. Thấy tôi như vậy, Roxy đến gần.

“Em sẽ làm bữa tối!”
“Roxy sao!”

Theo những gì quan sát được từ lúc làm người hầu, tôi nhớ rất rõ em ấy hợp với rèn luyện kiếm thuật hơn là nấu nướng. Tôi không thấy em ấy đảm nhiệm bếp núc lần nào luôn.
Thế mà em ấy lại bảo sẽ là bữa tối. Làm sao không ngạc nhiên cho được.

“Anh giật mình hơi quá rồi đấy… nhưng em sẽ cố mà. Được rồi, em sẽ làm Fate ngạc nhiên hơn nữa.”

Cơ mà hình như Roxy có hơi bùng cháy. Dù thế, em ấy tự tay nấu ăn cho tôi là tôi vui rồi. Em ấy có nói là đã giúp đỡ trong bữa tiệc nướng, tôi có thể trông chờ vào lần này.

“Anh rất mong chờ đấy.”
“Un un, em sẽ cố hết sức.”

Không biết em ấy sẽ nấu món nào đây. Tôi sẽ để trí tưởng tượng bay xa vậy. Aisha-sama thừa cơ nói.

“Rồi rồ~i! Ta cũng tham gia nữa.”
“Sao mẹ cũng!”
“Vì trông thú vị chứ sao. Đây là cơ hội để thể hiện uy nghiêm của một người mẹ nữa.”
“Tự dưng nhảy vào thế thì còn gì là uy nghiêm nữa ạ…”

Ôi!? Aisha-sama đã làm mọi chuyện thêm rối răm, cứ thế này thì sẽ thành Thực chiến giữa hai mẹ con mất. Và trọng tài còn ai ngoài tôi.
Nếu chọn bên nào ngon hơn thì thì thể nào cũng gây bất hòa. Thế hẳn phải kết thúc bằng câu món ăn của cả hai đều ngon.
Ừ, cứ thế mà triển, nhưng tôi đã bị Aisha-sama nhìn thấu.

“Fate này, nói trước thôi nhưng ‘món ăn của cả hai đều ngon’ là không được đâu đấy. Xin hãy nói rõ bên nào ngon hơn.”
“... Vâng.”
“Mồ, mẹ này!”

Chuyện Aisha nói thật là ngoài ý muốn. Tinh thần cạnh tranh dữ dội này rất giống với Roxy. Quả đúng là hai mẹ con mà.
Aisha rất hay cười nhưng giờ lại thật lãnh đạm yên lặng. Khi để ý, trời cũng đã gần tối. Dù trời đẹp thế nào thì khi mặt trời xuống núi, cái lạnh của mùa đông tưởng chừng đã bị quên lãng lại một lần nữa ùa về.

Aisha không nói lời nào rời đi đâu đó khiến tôi và Roxy hơi lo lắng. Không phải vào trong dinh thự, mà là đi về hướng hoàng hôn. Chỉ cần như thế là tôi đủ biết ngài ấy định đi đâu.

Arr, tại sao tôi lại không để ý cơ chứ. Aisha nói muốn làm Roxy ngạc nhiên nên mới đến đây, nhưng sự thật không chỉ có vậy.

Ngài mấy muốn làm điều này nhưng cơ thể bệnh tật nên không thể rời khỏi dinh thự nhà Heart. Và giờ đây ngài ấy có thể do đã khỏe lại.
Aisha-sama đứng đến trước ngôi mộ của người chồng quá cố, Meison-sama và nói.

“Cám ơn nhé, Fate. Ta đã ngỡ đây chỉ là giấc mơ vì có thể đặt chân đến nơi này. Vì người đó đã quyết định yên giấc tại đây khi bản thân ra đi.”
“Aisha-sama…”

Tôi lại lặp lại sai lầm nữa rồi.
Giống như lúc Roxy vậy. Khi trở thành đầy tớ cho nhà Heart, tôi đã quá vui sướng để rồi quên đi bố của em ấy đã mất. Tôi hoàn toàn không nhận ra điều gì từ vẻ ngoài của em ấy.
Thấy vậy, Roxy đặt tay lên vai tôi.

“Fate không cần phải lo lắng đâu. Tại vì, anh là người đã thực hiện mong ước của mẹ mà.”

Tôi đặt tay mình lên tay em ấy và gật đầu.
Một lát sau, Aisha xoay gót và nói sẽ rằng trở lại dinh thự. Không biết từ khi nào những đám mây đã tụ lại dày đặc, tuyết cũng bắt đầu rơi từng hạt.

“Hôm nay mẹ sẽ làm món nào đó nóng hổi. Roxy thì sao?”
“Con cũng đang định làm món gì đó ấm áp. Con sẽ không thua mẹ đâu.”
“Về kiếm thuật thì mẹ không cạnh tranh được chứ nấu ăn thì ngược lại đấy.”

Aisha-sama nói và khiêu khích Roxy. Nhưng em ấy cũng không vừa..
Tôi nghĩ mình phải học cách thay đổi cảm xúc nhanh như Aisha-sama. Đây không liên quan đến chỉ số hay kỹ năng, nhưng rất mạnh.
Bữa chiều đã được quyết định rằng tôi sẽ thưởng thức đồ ăn của Roxy và Aisha-sama nấu.
Và kì diệu hơn là món ăn của hai người lại giống nhau. Đều là món thịt hầm cùng với sữa bò và bơ. Tất cả đều nghĩ về món ăn ấm nóng rồi làm trùng nhau… mọi người vô thức cười lên.

Cuối cùng tôi không thể quyết định được bên nào kèo trên nên kết thúc bằng câu cả món ăn của cả hai người đều ngon.
Dù Aisha-sama đã nói phải quyết định rõ ràng nhưng cả hai cùng điểm nếu chịu thôi.
Lúc đầu Roxy và Aisha-sama tiến sát đến tôi và hỏi bên nào ngon hơn nhưng khi thấy tôi ăn cả hai món hầm cùng lúc, hai người cũng hiểu.

Bữa tối ồn ào kết thúc, sau khi mượn phòng tắm lớn và tắm sạch sẽ, tôi đã thư giãn trong phòng dành cho khách.
Chiếc giường khá giống với chiếc tôi đã dùng khi còn làm đầy tớ, rất êm ái vì được nhồi đầy bông. Greed được tôi dựng bên cạnh giường. Nhắc mới nhớ, từ lúc kết thúc bữa tiệc, tên Greed này… không nói một lời nào cả.
Trước khi đi ngủ lúc nào ông ấy cũng than này than nọ cực kì ồn ào luôn nên những ngày như hôm nay rất hiếm.
Tắt đèn, tôi suy nghĩ vẩn vơ một lát rồi nhắm mắt. Cả ngày hôm nay thật khó khăn do bị Aisha-sama quay cho chóng mặt.
Nhớ lại những lời khuyên của ngài ấy dành cho tôi với Roxy, tôi dần chìm vào giấc ngủ.

 ★ ☆ ★ ☆


Tôi đang đứng trong một không gian trắng xóa.
Tôi biết rất rõ nơi này, gần đây rất nhiều chuyện đã xảy ra nên tôi không thể không biết được. Phía dưới chân tôi -- dưới sàn nhà trắng là địa ngục, nơi những linh hồn bị kĩ năng Bạo thực nuốt chửng đang không ngừng gào thét. Thế giới, hay kết giới này được tạo ra nhằm giảm thiểu ảnh hưởng của kĩ năng Bạo thực gây ra cho tôi.

Và người đã làm điều đó để bảo vệ tôi -- Lune. Nghe thấy tiếng của cô, tôi quay xung quanh tìm và thấy một cô bé màu trắng đang đứng đó..

“Yah, Luna.”
“Chào buổi tối, Fate. trông cậu khỏe đấy, chắc đã nuốt Arc Demon rồi nhỉ. Lại làm bừa bãi rồi.”
“Cảm ơn cô vì lúc đó nhé. Nếu không có Luna thì Khu vực E đúng là quá sức với tôi rồi.”
“Sao ngoan thế. Chắc là lớn hơn xíu rồi ha. Mặc dù ta thấy hết mọi chuyện.”
“Mọi chuyện!? Riêng tư của tôi bị vứt xó à.”

Cô xem trộm đến mức nào hả, nếu đúng theo từ mọi chuyện thì chắc là từ cuộc chiến với Rafaf, hội ngộ với Roxy và cả bữa tiệc đúng chứ.
Nhưng mà những gì Luna nói đã vượt quá sức tưởng tượng.

“Lúc đi tắm Fate nên ngâm lâu hơn một chút. Mệt mỏi không thể tan biến trong một phút ngâm mình được đâu. Ngoài ra dùng dầu gội mà gội đầu thì tốt hơn.”
“Uwaaaaaaaaaaaa, cô xem lén đến mức nào thế!!? Không cần đến mức đó đâu đúng không.”
“Rảnh quá nên đi hóng ấy mà.”

Xem đến mức không chừa cả thời gian tắm luôn, tôi ôm đầu cuộn mình lại và được tên nhìn trộm, Luna an ủi.

“Mà mà, đâu cần chán nản thế đâu.”
“Tại Luna chứ ai!”
“Cậu có mất gì đâu, đằng nào tôi chả xem nữa.”
“Đừng có xem!”


Nếu cứ thế chắc tôi lại dám bình tĩnh bước vào phòng tắm chắc. Luna thật là, tôi đã xin tha cho tôi vào thời gian đó đi và đã được chấp thuận. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cười khoái chí.
Quay ngược lại. Tôi thấy một người đàn ông cao ráo tóc đỏ. Khuôn mặt tự cao nhưng không khiến người khác ghét bỏ.

“Sao Greed lại ở đây!?”
“Thì vì chú mày đang vui vẻ với Luna ở đây nên tò mò phóng đến đấy. Nói thế thôi chứ đùa đấy, Luna nhờ ta đến rồi mở một con đường dẫn đến đây. Dù khá tốn thời gian nhưng ta có thể đi đi về về.”

Tôi cảm thấy vẻ mệt mỏi trong những câu từ của Greed. Tại sao phải làm đến mức đó chỉ để tới đây? Khi tôi hỏi thì ông ta tỏ vẻ thượng đẳng.

“Cũng đã đến lúc ta phải trực tiếp rèn cho chú rồi.”

Trans (Solo): Jin


No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.