Nigotta - Chương 2


Chương 2: Tôi được 2 tuần tuổi
Hai tuần trôi qua


Có vẻ như, tôi thực sự trở thành một đứa trẻ rồi thì phải.


Chuyển sinh ha…


Những kí ức cuối cùng của tôi là khi tôi còn đang đọc dở một cuốn light novel kể về nhân vật chính bị tai nạn và được chuyển kiếp.


Tôi không thể cười nổi đâu, thật đấy.


Maa, dù có được chuyển sinh thì tôi cũng không chắc đây có phải là thế giới cũ hay không nữa.


Việc tôi không thể hiểu được ngôn ngữ, có lẽ tôi đang ở một đất nước xa xôi nào đó.


Quan trọng hơn, tôi chẳng thể thấy gì để mà suy luận cả.


Tôi chỉ thấy được mù mờ những bóng người giống như sương, và ánh sáng? 

Ngoài ra, trên trần nhà, tôi phát hiện ra những vật thể có viền màu trắng.


Căn phòng ấm dần lên nhờ các vật thể giống như máy sưởi được gắn trên tường, có những làn sương mù màu trắng, mỏng bay ra từ nó.


Ánh sáng từ trần nhà được hắt ra từ những chiếc đèn lồng nhỏ chăng?


Tôi đoán nó là đèn lồng vì họ thường mang chúng đi mỗi khi họ rời khỏi(?).

Chẳng có bằng chứng nào cụ thể cả.


Cảm nhận của tôi về buổi trưa và buổi tối rất mơ hồ. Quả thật thị giác là một thứ không thể thiếu được.


À, tin vui là tôi có thể nhìn thấy cơ thể mình rồi, toàn là một màu trắng á.


Ban đầu tôi không nhìn được như vậy đâu.



Sau vài ngày, bằng việc tập trung quan sát những người đến chăm sóc tôi, bằng khả năng của mình? tôi đã dần phác thảo được hình dạng mọi người từng chút từng chút một.


Tôi biết là mắt của tôi đang phát triển mà.


Tôi nhìn bàn tay mình, đó là một đường viền nhỏ, trắng xóa.


Tôi không thể cử động được cổ, nên hiện tại tôi chỉ có thể nhìn được một số bộ phận thôi. Dù sao thì tôi cũng đã cố hết sức rồi mà.


Tôi đã khám phá ra nhất nhiều điều.


Đường viền sẽ dày lên nếu tôi tập trung vào nó.

Mà dù có dày lên, thì chúng vẫn còn rất mỏng và trắng. Tôi cũng chẳng hiểu được lý do nữa, vì thế tôi tập trung làm cho màu trắng đó trở nên tối hơn.

Sự tập trung khiến chúng dày và tối lên.


Từ một màu trắng trong, dần chuyển sang màu trắng.

"Ý thức của tôi bay đi rồi."

Có vẻ như, khi càng tập trung để nâng cao độ dày, sức chịu đựng của tôi càng tăng.


Vì đó là lần đầu, nên tôi không thể biết được sức chịu đựng của mình, nhưng giờ thì tôi có thể áng chừng được giới hạn rồi. Tôi có thể bắt đầu những công việc nguy hiểm hơn.


Sau khi đạt đến cực hạn, tôi ngủ để hồi sức.

Và cứ lặp lại như vậy rất nhiều lần, sức chịu đựng của tôi so với lần đầu kia đúng là tăng lên đáng kể.


Như vậy, sức mạnh của tôi đang dần phát triển.

Maa, có thể cũng chỉ là sự phát triển của cơ thể bình thường thôi, kết luận sức mạnh của tôi đang tăng lên có vẻ hơi vội vàng.


Có lẽ sức mạnh dành cho việc tập trung sẽ giảm nếu tôi quen dần với nó chăng?

Tôi không chắc lắm, nhưng hiện giờ không thể kết luận được gì nhiều, tôi sẽ kiên nhẫn vậy.


Tôi nên đặt tên cho cái thứ trắng trắng tôi thấy từ cơ thể mình và người khác chứ nhỉ.

Hiện tại, không thể nào giao tiếp được.


Cũng không thể đọc sách bằng cơ thể của một đứa trẻ nốt.

Mà có khi tôi cũng chẳng đọc nổi lấy một chữ.

Tôi chẳng có chút đầu mối nào hết.

Tôi mở một cuộc họp trong đầu.


Tôi AVì tôi thấy tôi và người khác đều là dạng sương mù, vì thế chúng sẽ là sức sống!


Tôi BÔi ôi, thế nhìn đèn đóm với ánh sáng cũng là sức sống á!?


Tôi CChúng ta chưa chứng minh được chúng có thực sự là ánh sáng không. Hay máy sưởi đó có phải máy sưởi thật không. Hơn nữa, hiện giờ là ban ngày hay ban đêm? Sao mãi không tới giờ ăn vặt nhỉ~?


Tôi DCó nhất thiết phải đặt tên hông? Dù sao thì cũng đâu có ảnh hưởng gì...


Tôi EMãi mới có được một thứ sức mạnh thú vị. Là chủ nhân của nó, ta phải có trách nhiệm đặt một cái tên thật kiêu! Nó phải kiểu kiểu... chuunibyou ấy!

Tôi FKiểu chuunibyou là kiểu quái gì chớ!


Những kẻ khácGyaa~ gyaa~ ha~ ha~


Tôi mặc quần áo thẩm phánYên lặng! Yên lặng! Ta sẽ đưa ra quyết định cuối cùng!


Tôi DÀ rế? Từ khi nào mà cuộc họp trở thành phiên tòa vậy?


Tôi mặc quần áo thẩm phánTa quyết định đặt tên cho thứ sức mạnh này là "Ma lực (Tạm thời)"! Và các người hãy hi vọng thế giới này sẽ là một thế giới đầy phép màu đi!


Cuộc họp của những bản thân trong não bộ cuối cùng cũng kết thúc rực rỡ......


◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆


Tôi tập trung vào độ dày, ngủ và lặp đi lặp lại trong vài ngày.

Quả nhiên, thị lực của tôi đã được cải thiện.


Cải thiện đủ để tôi hiểu sơ được tình hình xung quanh mình.

Những làn sương mù trông giống như con người, giờ đây tôi có thể nhìn rõ hơn những con người đó mà không sợ nhầm lẫn.


Tất nhiên là chỉ ở mức độ phân biệt "con người trong sương mù" thôi, tôi không thể nào nhìn rõ ai với ai đâu.

Người tiếp xúc với tôi nhiều nhất có dáng người cao, cho tôi uống sữa từ ngực.

Maa, tôi mới có hai tuần tuổi thôi, sữa mẹ là tốt nhất ha.


Tôi chẳng nhìn được rõ đâu, nên tôi không cảm thấy xấu hổ lắm.

Nếu tôi có nhìn được rõ, chắc là tôi sẽ không biết giấu mặt vào đâu mất.

Không, tuổi thực của tôi đã ngoài ba mươi rồi, nên tôi đã từng đùa nghịch với những bầu ngực, tôi sẽ không cảm thấy xấu hổ, nhưng......


Tôi chẳng có cảm giác gì cả......

Bởi vì, vấn đề là tôi không có hứng thú với việc bú từ vú...... thật đó.

Tại sao lại vậy nhỉ, không phải là xấu hổ hay gì, mà là một cảm giác yên bình, 

có một thứ gì đó rất ấm áp...... Tôi thưởng thức bữa ăn.


Maa, người này có lẽ...... hiện tại, tôi vẫn chưa biết hoặc chưa được gặp mẹ mình ở thế giới này.


Không phải mẹ, có lẽ là bảo mẫu ha?


◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆


Cô ấy cho tôi ăn và nhiều nhu cầu khác nữa.

Cô ấy ôm tôi và mang tôi đi quanh phòng, đặt tôi giữa lòng và quan sát tôi, cô ấy đọc cho tôi sách, hát cho tôi nghe.


Tôi chẳng thể hiểu lấy một từ trong những cuốn sách mà cô ấy đang đọc, và tôi cũng chẳng hiểu nổi câu hát nào hết.

Những khúc hát ru, ầu ơ rất nhẹ nhàng.


Tôi cảm thấy rất thoải mái khi nghe chúng.

Người này có thể kiếm tiền bằng giọng ca của mình, thật đấy.

Một ngày của tôi hầu hết đều dính liền với cô ấy.


Khi tôi được đặt vào nôi, cô ấy nói chuyện với tôi rất nhiều và chơi những món đồ chơi ở trước mặt. Tôi không thể nhìn rõ chúng, bởi nó không có ma lực (tạm thời), nhưng mỗi khi di chuyển, nó lại kêu, thế nên tôi biết có thứ gì đó đang ở đó.


Thật ra thì cô ấy cũng không dính liền với tôi cả ngày đâu.

Khi đặt tôi vào cũi để tôi ngủ, cô ấy sẽ dọn dẹp căn phòng.

Cô ấy không sử dụng chổi để dọn dẹp.


Bởi vì có em bé đang ở gần, cô ấy lau chùi mặt đất bằng vải.

Cổ tôi đã có thể xoay được một phạm vi lớn hơn trước, và thỉnh thoảng tôi có thể cử động được cánh tay của mình.


A, cô ấy hình như đang lau cửa sổ.

Tôi có thể phân biệt được mọi người, nhưng việc phân biệt giữa các bức tường và cửa sổ khá là khó khăn, vì thế tôi không thể chắc chắn được. Xét về hành động của cô ấy hiện tại, khả năng rất cao là lau cửa sổ.


Vừa chăm sóc một em bé hai tuần tuổi, vừa dọn dẹp phòng.

Cô ấy không làm việc quá sức đấy chứ?

Dù sao thì tôi cũng không khóc, nên cũng không đến mức vất vả lắm. Nhưng tôi có một cảm giác rằng người này không phải là mẹ mình.


◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆


Có hai bóng người nhỏ thường đến thăm phòng của tôi, tôi đoán họ là anh chị của mình.

Việc phân biệt giới tính của hai người họ rất khó.


Người lớn thì có thể nghe ra từ giọng nói được, chứ trẻ em thì không thể nào đâu.

Mỗi lần anh chị của tôi đến chơi, căn phòng lại trở nên sinh động hơn hẳn.

Họ nói với tôi bằng những giọng nói lạ lẫm, đầy sự ấm áp và dịu dàng; cẩn thận chạm vào cơ thể tôi.


Khi họ chạm vào tôi, và tôi chạm lại vào họ bằng những ngón tay nhỏ bé thì họ sẽ rất hạnh phúc.


Hai anh chị (tạm thời) hằng ngày đều có những khoảng thời gian vô cùng vui vẻ mỗi khi được thân mật như vậy.

Hai người họ có thể cũng ở phòng này chăng? Cơ mà họ thường đi ra ngoài quá lâu như vậy, có lẽ họ có phòng riêng của mình.


Trước mỗi lần tạm biệt, cả hai sẽ nói gì đó rồi hôn lên má và trán của tôi mà không có ngoại lệ.

Thực sự thì tôi chẳng hiểu họ nói gì cả, có thể là chúc ngủ ngon ha?

Bởi vì chúng đều giống nhau hết á.


◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Thường thì chỉ có anh chị (tạm thời) và vú em (tạm thời) đến phòng tôi, nhưng có một người cứ mỗi hai ngày lại tới một lần.


Người này là một người phụ nữ, cô ấy mang lại cảm giác rất ấm áp khi cô ấy ôm tôi, cùng lúc đó, ma lực (tạm thời) từ từ phát ra khỏi cơ thể cô ấy.

Ma lực (tạm thời) ấy thực sự rất rất ấm áp...... thật là một cảm giác thoải mái không đâu bằng.


A, ưm, ma lực (tạm thời) này có thể chạm được đó.

Tôi đã giật mình khi chạm nó vào lần đầu tiên.

Nhưng trước khi bị giật mình, tôi đã xúc động.

Đúng vậy, tôi đã rất xúc động.


Tôi không biết lý do vì sao, nhưng tại thời điểm tôi chạm vào ma lực (tạm thời), tôi đã gần như bật khóc, có thứ gì đó tràn ngập trong tôi.


Người này là người duy nhất giải phóng ma lực (tạm thời) khi cô ấy ôm tôi.

Có vẻ đây là một hiện tượng hết sức bình thường, bởi vì các anh chị của tôi (tạm thời) và vú em (tạm thời) không có phản ứng gì cả... hoặc...... họ không thể nhìn thấy chăng?

Người phụ nữ này rất có thể là mẹ tôi.


Sự ấm áp và dịu dàng khi cô ôm tôi rất giống với anh chị của tôi (tạm thời).

Không, thật sự thì có khi còn hơn hẳn nữa.

Vú em (tạm thời) và anh chị của tôi (tạm thời) không hề giải phóng ma lực (tạm thời).


Ngoài mẹ (tạm thời) ra, còn có một người đến thăm tôi một hoặc hai lần mỗi tuần, nhưng ông ta không giải phóng ma lực (tạm thời) chút nào hết.

Lại nói về người đàn ông kia, tôi mới chỉ gặp ông ta đúng ba lần, vì vậy tôi cũng không rõ nữa.

Có thể đó là cha ha.


Vì ông cũng mang một cảm giác ấm áp và dịu dàng giống như mẹ (tạm thời). Ông cũng có một cách trò chuyện với anh chị của tôi (tạm thời) rất chu đáo.

Khi cha (tạm thời) tới phòng tôi, tôi được ông bế gần như mọi lúc.

Maa, cũng không quá lâu lắm đâu.


Ông ấy ở trong phòng tôi khoảng một giờ.

Cha (tạm thời) có vẻ là một người rất bận rộn, cố lên cha (tạm thời) à.


◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆


Hiện giờ, tôi mới chỉ gặp được có năm người tất cả.

Maa, tôi mới sinh ra được có hai tuần thôi à.


Nhân tiện, vú em (tạm thời) cũng ngủ trong căn phòng này.

Có một điều bất di bất dịch, đó là không nên để trẻ con ngủ một mình vào ban đêm, bởi chúng có thể sẽ khóc. Vì thế, cô ấy sẽ ngủ ở đây.


Nhưng mà tôi không có khóc đâu nhé.

Thậm chí tôi còn chưa khóc trong hai tuần đó.


Cơ mà, một đứa trẻ mà không khóc thì sẽ không được đúng lắm nhỉ... nhưng tôi sẽ không khóc đâu đó! Xấu hổ lắm!

Tôi không chịu thua đâu.


Hai tuần đầu tiên của tôi trôi qua như vậy.

Nhờ dành hầu hết thời gian trong việc luyện tập ma lực (tạm thời) và phát triển cơ thể tự nhiên, việc kiểm soát ma lực (tạm thời) trong cơ thể tôi tiến triển theo hướng rất tích cực.


Cụ thể, tôi có thể làm cho chúng dày hơn, mỏng hơn, tăng lên hoặc giảm nồng độ một cách tự do.

Đã đến lúc chuyển sang bước kế tiếp.


Đúng rồi đó, tôi sẽ giải phóng ma lực (tạm thời).

No comments

Bản quyền thuộc về DWR Team và cơ bản là thế . Powered by Blogger.